Chương 3: Dự cảm

Đúng 8 giờ, cô ra cửa, kỳ thật 8 giờ 30 đi cũng được. Bất quá, người đàn ông kia quy luật hằng ngày là 8 giờ ra cửa. Cho nên, cô cũng đem giờ giấc của mình từ 8 giờ 30 đổi thành 8 giờ, chỉ vì, ha hả, nhiều xem một cái a, còn việc tạo cơ hội cho mình.

Con người cô rất thành thật, học không tới.

Đem hộp cơm nhét vô túi, lại là kiểm tra các món đồ khác, xem có mang thiếu hay không.

Di động, tiền bao, dù.

Cô xách túi ra cửa, thói quen tính khảy khảy tóc mái trên trán.

Sau đó xuống lầu, nhà là cô dùng tiền cha mẹ để lại mua. Lúc trước mua sớm, cũng tính rẻ, tầng lầu thấp, có thang máy, nhà cô ở lầu 5, lúc cô mua, hơn 2000, mà hiện tại giá cả cũng không biết tăng gấp mấy lần.

Cũng may, cô có một căn nhà, ít nhất, cô cảm giác chính mình là ngôi nhà để cắm rễ, không cần mỗi ngày phải suy nghĩ lo lắng tiền thuê nhà, càng không cần sợ một ngày nào đó chủ nhà đem mình đuổi đi.

Hiện tại cô sống rất yên ổn, cô có khi đều suy nghĩ, nếu có thể như vậy qua cả đời, cũng không xem như quá kém. Còn chuyện về sau, Phương Tử Thư cảm thấy có chút xa vời

Vừa vặn thang máy dừng ở lầu 5, cô vội vàng chạy vào, đem chính mình súc trong một góc thang máy.

Mơ hồ, có mùi hương nước cạo râu và mùi xà bông bay đến, cô mới chú ý tới ngươi đàn ông rất cao đang đứng trước mặt mình, cô trộm liếc nhìn anh ấy một cái, chỉ nhìn sóng lưng thẳng tắp của anh ấy, cô có hơi cao hứng giơ giơ lên khóe môi, đôi mắt cũng chất chứa ý cười.

Nếu có một ngày, có một người đàn ông giống vậy, có tấm lưng thẳng thắn và rộng lớn, có thể cõng cô thì tốt biết mấy.

Đinh một tiếng, cô còn chưa kịp nằm mộng bao lâu, thân ảnh trước mặt đã đi ra ngoài, chân anh ấy rất dài, một bước đều có thể bằng ba bước của cô, chỉ trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng người đâu.

Khi cô ra tới, liền nhìn thấy một chiếc màu đen xe chạy xa.

Đó là xe của anh ấy.

Người ta có nhà có xe có mặt có chiều cao, mà cô đâu, cái gì cũng không có, thở dài một tiếng, cô vỗ vỗ mặt, được, đi làm đi.

Hiện cô đang đi làm ở một cty quảng cáo, công tác rất đơn giản, chính là đăng tải hình ảnh lên là được, lương tháng hơn hai ngàn đồng tiền, ăn không đủ no, cũng không đói ch·ết.

Nhưng là tốt ở chỗ, mùa đông có máy sưởi, mùa hè có máy lạnh, cũng không kém lắm, ông chủ cũng không xem như người hà khắc bóc lột. Mỗi tháng tiền lương và tiền cơm không thiếu ngày nào, cuối năm tết nhất còn có tiền thưởng. Ngẫu nhiên còn được ông chủ mời đi ăn tiệc lớn, đối với công tác này, cô khá vừa lòng,

Vội xong công tác, rảnh rỗi không có việc gì để làm, cô mở WeChat, đi xem bài viết mới của bạn bè.

Cô lướt một hồi đến số Wechat của một người bạn tốt thì thấy một bài viết.

“Tôi cảm giác tận thế sắp tới rồi, tôi không thể thở nổi, cảm thấy phiền muộn vô cùng, tôi khó có thể chịu đựng nổi……

Lại xem bình luận phía dưới, dù sao nói cái gì đều có, có mắng cô chưa tỉnh ngủ, có cười, đương nhiên cũng có người nhấn thích.

Cô thuận tay nhấn thích một cái, buông di động xuống, không biết vì sao, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, tựa hồ có thứ gì chui vào trong lòng cô, kỳ quái, thấm người, làm da đầu tê dại.

Kỳ thật không có người biết, từ lúc cô sinh ra, cô hơi khác với người khác, trực giác của cô từ trước đến nay thập phần nhanh nhạy, cũng chính là giác quan thứ sáu trong truyền thuyết, cơ hồ mỗi một lần đều linh nghiệm, chỉ là, thật lâu, thật lâu cô đều không có qua loại cảm giác này.

Loại trực giác đáng sợ làm da đầu tê dại, sởn tóc gáy.

“Làm sao vậy, A Thư, cậu nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?” Một bàn tay bỗng nhiên vỗ lên vai cô, làm cô hoảng sợ đến nhảy dựng lên, trên trán cũng thấm vài giọt mồ hôi lạnh.

“A Thư, cậu làm sao vậy?” Tô Mộng giơ tay sờ trán Phương Tử Thư, lại là sờ đến một tay đầy mồ hôi, "Cậu phát sốt à?”

Phương Tử Thư trợn tròn đôi mắt, lúc này thân thể mới chậm rãi thả lỏng, chính làrai1 tim trong l*иg ngực, vẫn cứ bùm bùm nhảy không ngừng.

“Tớ không có việc gì,” Phương Tử Thư kéo tay đồng nghiệp Tô Mộng xuống, cô bình tĩnh hô hấp lại, tới hiện tại cô vẫn không thể bình tĩnh nổi được.

"Cậu không có việc gì chứ", Tô Mộng vẫn là có chút lo lắng, sắc mặt cậu ấy trắng bệt à.

“Không có việc gì, có chuyện gì đâu?” Phương Tử Thư cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, nhưng đôi mắt vẫn nhìn di động, tận thế, tận thế, sao có thể là tận thế?

Cô nhắm mắt lại, thả lỏng hô hấp, tự nói với chính mình không cần sợ hãi.

Tô Mộng kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Phương Tử Thư nói, “Tử Thư, tối nay bọn mình định đi ăn lẩu, cậu đi không?”

“Tối nay à ……” Phương Tử Thư nghĩ nghĩ, hôm nay có bận gì không? Ân, hình như không có.

“Được a,” cô đáp ứng.