Chương 41: Nực cười.

Ghi chú không có nói tới chính mình sẽ có nguy hiểm tánh mạng, nhưng nếu không có được độ hảo cảm của đại Boss, có lẽ đồng đội cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.

Cho nên cuối cùng Bạch Vụ lựa chọn lược.

Hắn nhớ lại nội dung được chú thích đề cập trong ống cống ngầm, đồ vật không nhìn thấy sẽ không thể phân tích, đồ vật không tồn tại tự nhiên cũng không có cách nào phân tích.

Chiếc lược này...có lẽ chỉ là một đoàn oán khí thực chất hóa thành.

"Có lẽ khi ngươi còn rất nhỏ, đã từng có một người ngươi yêu nhất, nàng ôn nhu chải đầu cho ngươi, nói chuyện nhẹ nhàng với ngươi, đối xử cẩn thận từng li từng tí đối với ngươi và yêu thương ngươi. Mà khi con người gặp được sự tình không thể tránh né cũng vô pháp phản kháng, đều sẽ hồi tưởng lại những thứ tốt đẹp trong ký ức."

Thế giới trong ký ức lại vặn vẹo một lần nữa, cô bé đáng thương hiển nhiên là bị lời này tác động.

"Cho nên ta suy nghĩ, có lẽ thứ này tượng trưng cho một loại chấp niệm của ngươi, ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì, nhưng ta có thể cảm nhận được từ trong những hồ sơ bệnh án trước đây, đó chắc hẳn là sự tra tấn vô nhân đạo."

"Lúc đó ngươi nhất định rất tuyệt vọng...ngươi hoài niệm người chải tóc cho ngươi kia, nhưng nàng không có xuất hiện, trong bệnh viện này cũng không có người như vậy, nơi này chỉ có quái vật, cùng với những người còn tàn nhẫn hơn so với quái vật..."

Bạch Vụ cũng không xác định có thể dùng lời nói để lừa gạt hay không...

Nhưng nếu như Lợi Á có lý trí, lợi dụng lý trí đè nén xuống du͙© vọиɠ công kích, có lẽ cô bé đáng thương cũng sẽ có lý trí.

"Ngươi đang nói dối..." Vẫn là câu nói kia, nhưng ngữ khí rõ ràng đã thay đổi.

Bạch Vụ mặt không biểu tình: "Nói dối sao? Ngươi cho rằng ta chỉ là muốn sống sót, ta là sợ hãi ngươi theo bản năng, mới nói những lời rồi, tất cả đều là nói dối? Thái độ mà nhân loại đối đãi với Ác Đọa, không thể nào giống như ta, đúng không?"

Cô bé đáng thương có chút kinh ngạc, nhân loại này giống như là biết ý nghĩ của mình vậy.

Thế giới trong ký ức dần dần ổn định lại.

Bạch Vụ tiếp tục tiến công: "Ta không sợ hãi ngươi, cũng không ghét ngươi, nguyên nhân ta đi tới đây, không phải là vì gϊếŧ chết ngươi, mà là để điều tra chân tướng của một số sự việc trong quá khứ. Ngươi có thể cảm nhận được, ta không có sợ hãi chút nào."

Không có chứng kiến lịch sử của cuộc chiến bi thảm giữa nhân loại và Ác Đọa trong suốt 700 năm, không phải là người tầng dưới chót từ nhỏ đã bị quán thâu khái niệm không thể tha thứ cho Ác Đọa...Bạch Vụ đến từ một thời không khác, cho nên hắn ít nhất là có một chút chân thành ——

Hắn không e ngại Ác Đọa, tương phản, hắn đối với Ác Đọa còn có hứng thú nồng đậm.

"Ta là Bạch Vụ, ngươi có thể không biết nhân loại chúng ta đều ở trong Tòa Tháp, ngoài tháp đối với chúng ta mà nói là rất khó có thể sinh tồn. Mà trước đó không lâu ta cũng đã từng bị người ta ném ra ngoài tháp, nhiệt độ chỗ đó gần như đạt đến bảy mươi độ...ta suýt nữa đã chết; có lẽ nếu như ta chết, liền cũng sẽ giống như ngươi."

Tất nhiên là sẽ không giống nhau.

Bạch Vụ rất rõ ràng, mình ở ngoài tháp, không nói đến việc suýt nữa đã chết. Cho dù chết rồi, hắn không có bất kỳ tâm tình tiêu cực nào, có khả năng cao sẽ trở thành thịt nướng của Ác Đọa nào đó.

Nhưng cần phải nói như vậy.

Đây là một kỹ thuật thường được sử dụng trong giao tiếp và thuyết phục. Đầu tiên, hãy nói rõ rằng ngươi hiểu hoàn cảnh của đối phương, thứ hai cho thấy rằng ngươi đã từng trải qua những trải nghiệm tương tự. Tốt nhất tao ngộ đều là do cùng một địch nhân đưa tới.

Quả nhiên, cô bé đáng thương tồn tại lý trí, từ từ nhích tới gần Bạch Vụ.

Bạch Vụ không thể động đậy, cho nên một mực có ý đồ để cho cô bé đáng thương đi vào trong tầm mắt.

Hiện tại hắn đã thấy được bộ dáng của đối phương.

Đó đại khái là một thiếu nữ, mười lăm mười sáu tuổi, tóc rất dài, chiếc váy đỏ ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt tuy không xinh đẹp nhưng lại khiến người ta có cảm giác như một cô bé nhà hàng xóm.

Chỉ là ở chỗ cổ, có chú văn tương tự cùng với Lợi Á.

Trong chớp mắt nhìn thấy chú văn, Bạch Vụ bỗng nhiên lại có một nghi hoặc khác...

"Nếu ngươi cho rằng ta cũng giống như những người khác, muốn gϊếŧ ta, ta cũng không có cách nào phản kháng, nhưng ít ra hãy cho ta chết minh bạch một chút, ta có thể hỏi ngươi một vài vấn đề không?"

"Ta tên là Hồng Ân." Cô bé đáng thương nói ra danh tự.

Nàng bắt đầu dần dần tin tưởng ta...ít nhất sẽ không lập tức gϊếŧ chết ta.

"Chú văn trên cổ của ngươi, là có chuyện gì vậy? Ta ở tòa nhà thứ hai gặp được có người chú văn đồng dạng."

Hồng Ân tò mò nhìn Bạch Vụ, ánh mắt của nàng so với Lợi Á mà nói, muốn linh động hơn không ít, điều này càng khiến cho Bạch Vụ có cảm giác ảo giác ——

Có phải hay không Ác Đọa biến dị, kỳ thật là người biến thành quái vật, cuối cùng phản phác quy chân, quái vật biến lại thành người?

Ác Đọa có đẳng cấp càng cao, sẽ càng giống nhân loại?

Nhưng rất nhanh Bạch Vụ liền biết ý nghĩ này của mình thật nực cười.

"Ngươi có muốn biết tại sao ta không gϊếŧ gã không? Cũng muốn biết những người khác đến cùng đã xảy ra chuyện gì không?"

Đương nhiên, gã mà nàng nói là chỉ Lợi Á, những người khác thì bao gồm bác sĩ, còn có những đối tượng thí nghiệm kia.

Bạch Vụ gật gật đầu.

Có quá nhiều câu đố trong bệnh viện này, cho tới bây giờ, hẳn chỉ tìm ra bốn câu đố.

Nhưng ngọn nguồn của một câu đố cũng còn chưa có.