Chương 28: Khắc tinh

"Người tiến hóa..." Bạch Vụ thoáng kinh ngạc, đây là một phát hiện cực kỳ quan trọng.

Nếu như chỉ là vẻ ngoài trở nên xấu xí, nhưng trí tuệ không có chịu ảnh hưởng, đó chính là Ác Đọa có thể ngăn chặn du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc của bản thân...

Hóa thành Ác Đọa như vậy, cũng có thể coi như là một loại tiến hóa. Liền giống như có một ít người mặc dù trọc đầu, nhưng lại có thể đấm chết Boros. So sánh với lực lượng tuyệt đối, ngoại hình xấu xí liền không trọng yếu chút nào.

Tin tức này cũng quá đáng sợ.

Ngũ Cửu đoán được ý nghĩ của Bạch Vụ, nói: "Ngoài tháp có không biết bao nhiêu Ác Đọa, nhưng có thể đạt đến loại trình độ này là cực kỳ thưa thớt. Đừng có ý đồ với tiến hóa, loại tiến hóa này, có khả năng cao là sẽ dẫn đến hủy diệt."

Bạch Vụ tán đồng với cách nói của Ngũ Cửu. Trong tháp, ngoài tháp, đối với hắn mà nói là còn có rất nhiều địa phương chưa có thăm dò. Vẻn vẹn chỉ là một cái bệnh viện, liền có thể đạt được nhiều tin tức như vậy, ngoài tháp bao la, còn có mấy tầng thần bí trên đỉnh Tòa Tháp, e rằng còn có càng nhiều chân tướng nhìn mà giật mình.

Lời nói này của Ngũ Cửu, cũng làm cho Bạch Vụ mơ hồ xâu chuỗi lại một ít sự kiện.

"Chẳng lẽ cái bệnh viện tâm thần này tiến hành nghiên cứu, kỳ thật là tìm kiếm phương pháp có thể ổn định Ác Đọa sao? Ta phải tiến hành chỉnh lý một chút manh mối có được trước đó."

Đoàn người bắt đầu đi về phía tầng -16, càng đến gần tầng thấp nhất, liền càng có thể cảm nhận được khí tức cường đại đến từ Ác Đọa đẳng cấp cao.

Ngoài những dao động năng lượng mà ngũ giác không thể cảm nhận được, còn có âm thanh thút thít có thể nghe thấy.

Tầng -16, rất khác với tầng -15, tầng -16 đã bị phá hủy hoàn toàn, nơi này đã từng phát sinh một trận chiến đấu cực kỳ thảm thiết.

Vô số xương cốt nằm rải rác ở nhiều vị trí khác nhau, tường của nhà giam bị đánh thủng, cửa kim loại cũng bị nhóm Ác Đọa dùng lực lượng kinh khủng đánh sập.

Bệnh viện nào sẽ có nhiều Ác Đọa như vậy?

Những Ác Đọa này đều giống như cô bé đáng thương ở tầng 11 tòa nhà thứ nhất, bị tiêm vào một loại huyết thanh nào đó, mới biến thành Ác Đọa?

Nếu như không phải...có hay không có nghĩa là bệnh viện kỳ thật đang tiến hành hai loại thí nghiệm?

Bạch Vụ chuẩn bị nhìn về phía căn phòng thứ 12, nhưng trước lúc này, ghi chú lại vô duyên vô cớ bắn ra ngoài.

[ Không nhặt của rơi là đức tính tốt, nhưng ngươi có muốn lấy máy ảnh ra không? Tuy ta mới là tri kỷ của ngươi, nhưng nếu có máy ảnh, ngươi có thể thấy được hình ảnh chính xác hơn. Ta và nó đều là đôi cánh của ngươi.]

Tin tức này đến không đầu không đuôi.

Bạch Vụ cân nhắc một chút, chợt hiểu ra, máy ảnh...Ký Linh rồi sao?

Anh lấy máy ảnh ra khỏi ba lô.

"Tiểu tử ngu dốt, ta nói cho ngươi biết, vật phẩm chân chính có thể Ký Linh thật sự rất ít, có lẽ ra ngoài tháp một trăm lần, cũng đều chưa chắc có một lần có thể thành công, tay mơ ra ngoài tháp liền không nên mang theo nhiều thứ như vậy, vào thời điểm chạy thoát thân, đều là vướng víu." Lâm Vô Nhu lại bắt đầu độc mồm độc miệng.

Bạch Vụ phớt lờ y, ánh mắt rơi ở trên máy ảnh, tin tức ghi chú thay đổi.

[ Tuy phương hướng nó Ký Linh khác với những gì chúng ta mong đợi, nhưng nó vẫn có thể giúp ngươi, nếu như tiếp tục ở lại ngoài tháp, có lẽ nó sẽ có nhiều chức năng hơn. Nó trong vòng bảy ngày chỉ có thể sử dụng hai lần, hiện tại ngươi mặc niệm dãy số 20370702141525 trong lòng, dùng nó nhắm ngay phòng giam số 12, sẽ có điều bất ngờ.]

Năm 2037, tháng 7 ngày 2, 14 giờ 15 phút, 25 giây? Bạch Vụ suy đoán hàm nghĩa của con số, đồng thời lấy máy ảnh ra, nhắm vào phòng giam số 12.

Tách! Ánh đèn flash của máy ảnh khiến mọi người choáng váng.

Tất cả các vật phẩm công nghệ cao ở ngoài tháp đều sẽ mất đi hiệu lực, trừ phi là vật phẩm Ký Linh.

Máy ảnh có thể sử dụng, có nghĩa là nó đã Ký Linh.

Vẻ mặt của Lâm Vô Nhu đông cứng. Đột nhiên có cảm giác tên tiểu tử này là khắc tinh của mình.

Một bức ảnh từ từ trượt ra khỏi máy ảnh.

Ngũ Cửu rất ăn ý soi đèn pha qua.

Cảnh tượng trong bức ảnh không khác nhiều so với hiện tại, nhưng có thêm một người trong đó..

Một vị thiếu niên, thiếu niên giống như đang nhìn vào ống kính máy ảnh vậy, biểu tình điên cuồng. Một nửa khuôn mặt của thiếu niên tràn đầy chú văn quỷ dị.

"Chuyện này...gặp quỷ rồi, máy ảnh này cư nhiên có thể sử dụng, nơi này rõ ràng không có ai, vì sao ngươi lại chụp được một người?" Vương Thế sửng sốt.

Ngũ Cửu hỏi: "Thứ này có thể chụp quá khứ?"

Bạch Vụ gật gật đầu, xem như đáp lại.

"Chuyện này..."

Liền ngay cả Thương Tiểu Ất nhút nhát e lệ cũng không biết phải hình dung kiện vật phẩm này như thế nào.

Ngũ Cửu cũng không có hỏi thêm chi tiết, vật phẩm Ký Linh, chỉ có người lần đầu tiếp xúc với vật phẩm mới biết được năng lực chân chính của nó.

Đây cũng là bí mật của chủ nhân nắm giữ vật phẩm Ký Linh.

Chiếc máy chụp ảnh này tương đương với việc có thể nhìn thấy cảnh tượng trong quá khứ, đối với điều tra ngoài tháp, cực kỳ có ích. Nếu như ở bên trong tháp, tất nhiên là vật phẩm giá trên trời.

Ngay cả khi Ngũ Cửu có thể đoán được loại năng lực này hẳn là có hạn chế, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc trước vận may của Bạch Vụ.

Bạch Vụ cũng cảm thấy mình nhặt được bảo bối, nhưng hắn càng hy vọng Ký Linh chính là nồi cơm điện, tốt nhất là nồi cơm điện có thể làm món ăn phát sáng.

Lâm Vô Nhu hừ lạnh một tiếng như thường lệ, nói:

"Bức ảnh này có thể mang lại thông tin gì?"