Đường Vi đang xách đồ ra xe, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Quả nhiên anh là người xui xẻo nhất.
Hai chiếc xe chở đầy đồ trở về nhà.
Khi bước vào khu cư xá, dù qua cửa sổ ô tô, bốn người có thể cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của người khác.
Tuy hiện tại không có người chạy lên đoạt vật tư, là do lần trước bọn họ bị Thời Kiều Kiều và Mộ Từ làm chấn nhϊếp và uy hϊếp.
Nhưng khi thức ăn ngày càng khan hiếm, một ngày nào đó, mọi người sẽ quên đi nỗi sợ hãi và lao về phía bọn họ như một bầy sói đói.
Trong mắt mọi người bây giờ! Ai cũng coi bọn họ thành những con cừu béo.
Sau khi trở về tới nhà, bốn người bắt đầu chia đồ ăn lấy được.
Thời Kiều Kiều trực tiếp đề nghị chia làm ba phần.
Đường Vi và Vương Giai lắc đầu từ chối, ba phần thì quá bất công.
“Dù sao hai người là một gia đình tuy không phải là vợ chồng, nhưng cũng xem là anh em đều có công, nên không có lý do gì chỉ chia một phần”. Đường Vi nói.
Vương Giai cũng gật đầu.
Khả năng sinh tồn của cô ấy không cao, Thời Kiều Kiều và Mộ Từ đã tìm kiếm vật tư rất nhiều nên có được một phần cho mình đã là một lợi thế rồi.
Còn Đường Vi, chàng trai xui xẻo này, sẽ chết đói nếu một mình ra ngoài tìm thức ăn.
Với sự kiên quyết của hai người, việc phân chia vật tư cuối cùng đã được quyết định theo đầu người.
Thời Kiều Kiều cảm thấy trong lòng ấm áp.
Tuy không thích bị lợi dụng nhưng cô sẽ ghi nhớ điều này, nếu người khác đối xử tốt với mình.
Sẽ luôn có cơ hội trợ cấp cho bọn họ trong tương lai.
Đầu tiên, bốn người lấy đi quần áo và giày theo số theo kích cỡ của bọn họ.
Giống mã liền mỗi người một bộ.
Chăn, thức ăn, nước uống tất cả được chia đều.
Lúc Đường Vi đem đồ đạc mang đi, anh không để ý tới những người khác đã lấy những gì.
Bây giờ cầm trên tay mới nhận ra có một chiếc chăn dày như vậy!
Ngoài ra còn có nhiều quần áo và giày dép đệm bông.
Anh có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Mẹ anh đã dạy từ khi anh còn nhỏ rằng, khi anh không hiểu thì nên làm theo người thông minh sẽ luôn luôn đúng.
Sau khi phân phát vật tư, trời đã sáng.
Sau một đêm bận rộn, mọi người đều mệt mỏi và ngáp dài trước khi nằm ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy, Thời Kiều Kiều vẫn còn có chút mơ hồ.
Cô lấy tay xoa mặt rồi đi rửa mặt.
Hôm nay cô muốn uống trà sáng kiểu Quảng, mà cô đã gói trước bữa sáng.
Bánh bao nhân tôm, bánh bao thịt nướng, chân gà hấp sốt đậu đen, gà với sò điệp và cơm nếp, v.v.
Các loại đồ ăn vặt gần như lấp đầy cả một bàn đồ ăn.
Cuối cùng là hai bát cháo hải sản.
Thời Kiều Kiều không mua được gì nhiều.
Bởi vì cô phát hiện, sau khi uống thuốc tăng cường thể lực, cảm giác thèm ăn của cô và anh trai tăng lên đáng kể.
Bây giờ lượng thức ăn của cô gần như gấp đôi so với trước đây.
Ăn tối xong, Thời Kiều Kiều nằm trên sô pha, lấy máy tính bảng ra, bật phim xem.
Ôm Tiểu Hắc trong tay.
Ngoài ra còn có đĩa trái cây và trà sữa trên tay.
Vô cùng thoải mái.
Phim được nửa chừng, Đường Vi và Vương Giai đến gõ cửa.
Có lẽ là do ngày hôm qua những người khác trong khu cư xá nhìn thấy quá nhiều đồ, cả hai người đều cảm thấy bất an.
"Hôm qua đi không có nhiều đồ ăn, hôm nay tôi thử đến tòa nhà văn phòng kia xem? Tôi không lên, tôi đợi ở gần đó, rồi sẽ lên chuyển đồ đi", Đường Vi nói.
"Hôm qua, những người khác trong khu cư xá luôn nhìn chúng ta với ánh mắt kỳ lạ. Tôi muốn lắp một cánh cửa ở hành lang tầng 19". Vương Giai cũng đề nghị.
Thời Kiều Kiều không đề cập tới việc cô có cửa phụ, để hai người quyết toán sổ sách rõ ràng nên cô không thể lo cho mọi người nhiều được.
Và điều đó không tốt cho cả hai.
Thời Kiều Kiều vui vẻ đồng ý.
Vốn dĩ không gian đã chuẩn bị đủ lương thực cho cô và anh trai tồn tại mấy chục năm, bây giờ lượng thức ăn đã tăng gấp đôi, nguồn vật tư có chút eo hẹp.
Bốn người thu dọn đồ đạc và lên đường ngay lập tức.
Khi đi xuống lầu, Thời Kiều Kiều cố ý chỉ cho thanh đường đao lộ ra ngoài.
Đường Vi ôm Lang Nha Bổng trong tay, lạnh lùng nhìn xung quanh.
Mộ Từ tuy không cầm vật gì trong tay nhưng trông có vẻ lạnh lùng.
Vương Giai cầm trong tay một cây lăn bột, nhìn không có gì ấn tượng lắm.
Nhưng vậy thì sao, cô ấy bị bao vây bởi ba người mạnh mẽ!
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi và lảng tránh của mọi người, Thời Kiều Kiều cảm thấy hài lòng.
Sợ thì không sao, chỉ khi sợ thì mới không dám hành động liều lĩnh như vậy.
Sau khi rời khỏi khu cư xá, theo gợi ý của Thời Kiều Kiều, bốn người trước tiên đã đến tòa nhà đang xây dở trước đó.
Lần trước, cô phát hiện một số biệt thự bên trong đã được che chắn, cửa ra vào đều bằng đồng có chạm khắc hoa văn, trông rất chắc chắn.
Bốn người đã làm việc cùng nhau lấy được tổng cộng bốn cánh cửa.
Lắp một cái ở mỗi cửa Đường Vi và Vương Giai, một cái ở hành lang và một cái dự phòng.
Đường Vi vác cửa lên xe thở dài: “Thật ra chúng ta chuyển đến đây cũng không tệ, ít người, yên tĩnh, không sợ người khác đến cướp bóc.”
Thời Kiều Kiều nghe vậy, thầm than phiền trong lòng.
Khi trời mưa lớn trong tương lai, những biệt thự thấp tầng thế này sẽ là nơi đầu tiên bị ngập.
Đến lúc đó quả thực sẽ yên tĩnh, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Sau khi chuyển xong cánh cửa, bốn người lại cầm không ít xi măng, gạch đỏ.
Thời Kiều Kiều còn đề nghị hai người nhanh chóng bịt kín nhà vệ sinh, cống thoát nước bằng xi măng.
Dù sao thì nguồn cung cấp nước cũng đã ngừng, nhưng tiếp tục để ở đó cũng chẳng có ích gì.
Đến lúc đó, mùi hôi bốc lên từ cống rãnh có thể trực tiếp đuổi người ta đi.
Rời công trường, Đường Vi dẫn theo ba người đến phòng tập đấm bốc do anh mở.
Tất nhiên, lương thực đã không còn từ lâu, anh đến đây để tìm một số vũ khí để tự vệ.
Đường Vi còn nhớ lần đi xuống lầu nhìn thấy cây lăn bột trong tay Vương Giai.
Kỳ thực lúc Vương Giai đi ra ngoài, vốn là muốn mang theo dao làm bếp.
Nhưng cô ấy đã lớn thế này, chưa bao giờ làm được gì cả.
Trong trường hợp thực sự nguy hiểm, khi thời điểm đến, đừng nói là chém người khác bằng con dao làm bếp mà vô tình làm bị thương chính mình.
Cây lăn an toàn hơn rất nhiều, cho dù vô tình bị thương thì ít nhất cũng không chảy máu.
Đường Vi đang chọn vũ khí cho Vương Giai, thực ra không có gì khác, chỉ là những thanh sắt được tháo rời từ các loại trang bị.
Thời Kiều Kiều một mình đi khắp nơi mà tìm được kho báu.
Một số đôi găng tay.
Găng tay bị cắt một nửa, khi đeo vào sẽ lộ ra các ngón tay.
Nhưng xương ngón tay và khớp đều được dát bằng những miếng sắt.
Thời Kiều Kiều đánh giá sức mạnh của bản thân, nếu đeo đôi găng tay này, cô có thể đánh cong hàm dưới chỉ bằng một cú đấm mà không có vấn đề gì.
Mọi chuyện không suôn sẻ với Vương Giai.
Cô ấy thân thể không mạnh mẽ, cũng không có hệ thống huấn luyện, tuy rằng cắn răng kiên trì, nhưng lấy ra thanh sắt hoặc là quá dài hoặc là quá nặng, căn bản không thể sử dụng được.
Thời Kiều Kiều đã trực tiếp khuyên cô nên từ bỏ những vũ khí này.
Những điều này mang đến cho cô ấy không phải là sự giúp đỡ mà là một gánh nặng.
Nếu cô nhớ không nhầm thì cô đã tìm thấy trong không gian của mình một số thước cặp vernier phù hợp hơn đối với Vương Giai.
Thước cặp không nặng và có hai góc nhọn phía trên, đủ để tự vệ.
Bốn người rời phòng tập đấm bốc và lái xe về phía một tòa nhà văn phòng.
Cũng như ngày hôm qua, Đường Vi xuống xe cách đó 500 m.
Ba người thấy anh hơi buồn cười.
Khi bước vào tòa nhà văn phòng, cô thấy nhiều dấu hiệu bị đột nhập, bàn ghế ngổn ngang.
Thời Kiều Kiều trong lòng có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, toà nhà này đã bị tìm kiếm rồi.
Cũng may không có nhiều người tới, cũng không có bị cướp hay phá hoàn toàn như ngày hôm qua.
Thời Kiều Kiều và Vương Giai cùng nhau tìm kiếm từ trên xuống dưới.
Mộ Từ vẫn chịu trách nhiệm thu thập những thứ họ tìm được để dễ dàng mang đi.
Quả nhiên, hai người tìm được rất nhiều đồ còn sót lại.
Các loại đồ ăn nhanh, đồ ăn nhẹ, vài thùng nước khoáng, cùng một ít trà, thuốc lá và rượu vang.
Sau khi tìm kiếm từng lớp một, có khá nhiều thứ được xếp chồng lên nhau.
Gọi cho Đường Vi xong bọn họ nhanh chóng về nhà.
Bởi vì lần này cô đã đi nhiều nơi nên đến khu cư xá đã hơn sáu giờ sáng.
Trời đã sáng hẳn, muốn chuyển đồ về nhà chắc chắn không thể tránh mặt người khác.
Mấy người xuống xe, Mộ Từ và Đường Vi chịu trách nhiệm đem đồ lên lầu, Vương Giai tuy thở hổn hển vì kiệt sức nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi cầm lấy vật gì nhấc nổi, từng bước một đi lên trên.
Thời Kiều Kiều trong tay cầm thanh đao đứng canh xe.
Không phải cô lười biếng mà là dù có yêu cầu Vương Giai ở lại cô ấy cũng không giữ được.
Không nha, có một bà già với đôi mắt sáng ngời bước về phía cô.