Chương 34: Tôi động thủ là như vậy. .

Bà cụ càng lúc càng đến gần, Thời Kiều Kiều khẽ nhướng mày, hóa ra là bà cụ này.

Trước khi nhiệt độ nóng ập đến, bà cụ này đã đứng trước cổng khu cư xá, vẻ mặt khinh thường chế nhạo con dâu, lời nói như dao, mỗi lời nói đều khắc sâu vào lòng người.

Bà ta đang đi giày cao gót, mang một chiếc túi hàng hiệu và ngẩng cao đầu, như thể không ai khác xứng đáng được hít thở bầu không khí chung bà ta.

Lúc đó, bà ta trông khoảng năm mươi tuổi, trẻ hơn rất nhiều so với bạn cùng trang lứa.

Bây giờ nhìn lại, bà ta đã có dấu vết của tuổi già.

Tóc bà ta đã bạc đi nhiều, da đầu nhiều dầu, nước da tái xám, gò má nhô cao, trông già đi hơn chục tuổi.

"Cô bé, con thật tài giỏi, con tìm được nhiều thứ như vậy sao!"

Đôi mắt bà cụ sáng ngời, bà cụ nhìn xung quanh, thậm chí còn muốn thò đầu vào trong xe để nhìn.

Thời Kiều Kiều lười nói nên chỉ đặt thanh đường đao ngang cửa xe, trên đó viết "không được lộn xộn".

Bà cụ thu ánh mắt lại với giọng ủ rũ, trong lòng cảm thấy bất mãn.

Giới trẻ ngày nay thật không nói lý chút nào, cô gái chết tiệt này, sau này chắc chắn sẽ không lấy được chồng.

Ai muốn cưới Sát Thần chứ.

Nhưng bà có chút không muốn rời đi như thế này.

Vừa rồi bà nhìn thấy trong xe có mấy thùng nước đóng chai!

Bà cụ trợn mắt, lập tức nằm xuống đất, nhưng nhiệt độ dưới đất quá cao nên bà cụ phải trùm đầu ngồi xổm.

"Ôi, tôi cảm thấy choáng váng, cô bé đi thôi. Đã hai ngày rồi tôi chưa uống nước, con có thể chia cho tôi một thùng được không?"

Thời Kiều Kiều liếc nhìn bà cụ, lạnh lùng nói một câu: “Cút đi.”

Bà cụ vẫn nằm rêи ɾỉ không chịu đứng dậy.

Bà cụ không tin vào tà, một cô nhỏ chết tiệt này dám gϊếŧ bà sao?

Lúc này, từ lầu bên cạnh đi ra hai người đàn ông, tựa hồ là hai cha con, tuy rằng cũng đầu đầy mồ hôi, nhưng so với những người khác còn tốt hơn rất nhiều.

Ít nhất thì có vẻ như hai người đó không có đói.

Hai người đi về phía bên này một cách đầy uy phong, người này theo sau người kia.

Người đan ông coi trông chừng khoảng ba mươi tuổi, chỉ vào mặt Thời Kiều Kiều mắng cô: “Còn nhỏ như vậy trông giống như một con điếm, không ngờ lại khi dễ một người già lớn tuổi. Nếu hôm nay không bồi thường, mà chuyện này đừng nghĩ đến việc rời đi!”

“Anh nhìn thấy tôi ra tay sao?” Thời Kiều Kiều khoanh tay, vẻ mặt không kiên nhẫn nói.

"Nói nhảm, không phải cô, mẹ ta làm sao có thể té ngã!" Chàng trai vẻ mặt tức giận, ông lão ở đối diện cũng nhìn chằm chằm vào Thời Kiều Kiều.

Cả hai đứng đó không hề có ý định đỡ bà cụ dậy.

Thời Kiều Kiều nhìn cười, đã mở to mắt nói lời bịa đặt, miệng kia cũng không muốn.

Hai người nhìn cô mỉm cười, trong lòng có chút nghi hoặc.



Ông lão trừng mắt nhìn bà cụ, trong lòng mắng: "Thật vô dụng, ngay cả một cô bé cũng không đối phó được."

Thời Kiều Kiều không nói gì mà nắm lấy cánh tay người đàn kia, vặn mạnh ra sau.

Người đàn ông đột nhiên phát ra một tiếng hét đau đớn.

Thời Kiều Kiều không dừng lại, tiếp tục đấm thẳng vào mặt người đàn ông.

Một nửa khuôn mặt của người đàn ông lập tức sưng lên, khóe miệng đầy máu, hai chiếc răng đã bị gãy và rơi ra trên mặt đất.

Người đàn ông lùi lại, khuôn mặt lấm lem nước mắt và nước mũi và bầy giờ người đàn ông cảm thấy sợ hãi.

Anh ta mặt đầy hối hận, biết rõ những người này không ai dễ chọc đến, vậy tại sao hắn ta còn đến đây đánh nhau!

Khi lùi lại, anh ta nhìn thấy mẹ của mình vừa giả vờ ngất đi.

Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của anh ta! Nếu anh ta không muốn chiếm tiện nghi, thì anh ta căn bản sẽ không bị đánh như vậy.

Anh ta nhìn mẹ mình với ánh mắt oán giận.

Thời Kiều Kiều không quan tâm đến suy nghĩ của anh ta, đuổi theo hai bước, đá vào bụng anh ta, đá anh ta đi xa.

Anh ta muốn chạy? Đừng mơ nữa.

Cô biết chính xác gia đình ba người đang lên kế hoạch gì.

Bao gồm cả những người khác trong khu cư xá đang ẩn nấp trong bóng tối và nhìn lén.

May mắn thay, lần này mọi người đều mở rộng tầm mắt và quan sát cẩn thận.

Nếu mọi người muốn lấy vật tư chắc chắn là không được.

Đầu tiên hãy xem liệu người đó có thể chịu được sự đánh đập của cô ấy hay không.

Người đàn ông nằm trên mặt đất, gào thét đến tận phổi, không chỉ toàn thân đau nhức mà nhiệt độ của mặt đất gần như khiến anh ta bỏng gần chết.

Bà cụ lúc này không còn choáng váng nữa, nhanh chóng đứng dậy đỡ con trai của mình.

Nhìn thấy vết thương trên người con trai, bà cụ đau lòng vô cùng, chống tay lên hông mắng: “Con điếm nhỏ này…”

Giọng bà cụ sắc bén không còn vẻ yếu đuối như hồi nảy.

Ông lão nhìn thấy Thời Kiều Kiều đến gần, ông tát vào mặt bà cụ hét lên: “Câm đi!”

Thời Kiều Kiều nhìn chằm chằm người đàn ông mặt sưng thành đầu lợn, mỉm cười: “Tôi chỉ đánh như vậy, ghi nhớ rõ chứ?”

Nghe được giọng nói của cô, người đàn ông sợ hãi run rẩy mấy lần, vội vàng nói, nhưng vì nửa mặt sưng tấy nên không nói được gì nên chỉ có thể vội vàng gật đầu.

Bà cụ nhìn thấy con trai mình như vậy, bà ta muốn mở miệng mắng cô, nhưng lại sô sệt khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thời Kiều Kiều.

Dù sao con trai bà cụ cũng đã bị đánh rồi, lỡ như bà nói quá nhiều, liên lụy đến con trai mình thì sao?

Bà không sợ hãi, bà chỉ cảm thấy có lỗi với con trai mình.

Thời Kiều Kiều lại hướng sự chú ý đến hai vợ chồng: “Lần sau trước khi khıêυ khí©h tôi, hãy nghĩ xem con trai của ông đi có thể chịu được mấy đòn của tôi hay không.”

Lúc này, Mộ Từ và hai người khác cũng đi xuống, chuẩn bị chuyển những vật dụng còn lại.



Nhìn vết máu trên mặt đất, Mộ Từ ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn gia đình ba người cách đó không xa.

Ba người cảm thấy ớn lạnh sống lưng, đỡ con trai chạy trốn thật nhanh.

Con trai của mình không thể chịu nổi trận đòn tiếp theo.

Lúc mấy người đang xách đồ lên lầu thì gặp vài người hàng xóm, khi nhìn thấy nhóm bọn họ, tất cả đều né tránh.

Họ có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quá trình ở tầng dưới vừa diễn ra.

Người đàn ông đó bị đá mạnh đến mức có thể bị đá văng ra xa.

Bọn họ dạng này, vậy mà không phải là đá bay, đoán chừng trực tiếp có thể đạp đến lòng ngực đau nhói.

Khi leo lên cầu thang, Vương Giai còn thở dài một hơi, sao bây giờ con người lại thành ra thế này?

Bây giờ cô ấy cảm thấy hơn hai mươi năm mình sống trước đây giống như một giấc mơ không hơn không kém.

Thời Kiều Kiều không an ủi cô ấy.

So với tương lai, mọi việc những người này làm bây giờ không còn ý nghĩa nữa rồi.

Kiếp trước cô đã từng nhìn thấy những đứa trẻ ba bốn tuổi có thể dùng dao đâm người khác chỉ để ăn một miếng.

Những người già lợi dụng sự thương cảm của người khác, dụ dỗ người ta vào hang ổ của mình, chặt xác họ thành từng mảnh rồi ăn thịt.

Sẽ chỉ có nhiều hơn những điều này trong tương lai.

Muốn sống lâu phải làm quen sớm với những nguy hiểm của xã hội mạng lại.

Mấy người đến tầng 19, chất đống đồ đạc trong nhà Đường Vi, chuẩn bị chia sau khi ngủ dậy.

Máy điều hòa tầng 20 luôn mở, dù sao ở nhà cũng có Tiểu Hắc.

Vừa về đến nhà, Thời Kiều Kiều nhanh chóng lấy nước "Hương Chính Kỳ" trong không gian ra, mỗi người uống một bình trước.

Sau đó cô lấy nước muối đã pha ra trước.

Sẽ không đáng nếu cô phải chịu đựng cơn say nắng chỉ vì một ít vật tư này.

Thời Kiều Kiều lợi dụng Mộ Từ đi tắm, trong không gian lấy Coca cola ướp lạnh ra, lén lút muốn uống một ngụm.

Ngay khi nắp được mở ra, nó đã bị lấy đi.

Mộ Từ cất Coca cola vào tủ lạnh, quay lại nhìn thấy ánh mắt oán hận của Kiều Kiều, liền nói với giọng buồn cười.

“Đừng uống nước đá ngay sau khi làm việc mệt mỏi, vì điều này có thể dẫn đến đột tử.”

Thời Kiều Kiều thở dài, nhận lấy cốc nước ấm Mộ Từ đưa, uống từng ngụm nhỏ.

Sự thật là thế này.

Ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của Coca cola ướp lạnh?

Dù sao thì cô cũng không thể.