Chương 20: Mộ Từ bị thương. .

Con dao đâm vào lưng của Mộ Từ.

Thời Kiều Kiều đồng tử giãn ra, sắc mặt tái nhợt, vội vàng tiến lên một tay ôm lấy Mộ Từ.

Trong lòng cô lúc này như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, như muốn nuốt chửng toàn bộ cơ thể cô.

Thời Kiều Kiều lấy chiếc nỏ thép ra chĩa vào người đàn ông mặt sẹo đã chạy xa hơn 20 mét.

"Phập."

Một mũi tên bắn thẳng vào bụng hắn ta.

Nhưng người đàn ông mặt sẹo vẫn phải chịu đựng cơn đau dữ dội và không dừng lại.

Thời Kiều Kiều không tiếp tục đuổi theo mà cô nhanh chóng mang Mộ Từ vội vàng trở về nhà.

May mắn trước đó, khi độn hàng hóa và đồ dùng, cô đã chuẩn bị trước rất nhiều loại thuốc chữa bệnh những vết thương mà cô có thể cần dùng đến.

Mộ Từ chịu đựng đau đớn, trán lấm tấm mồ hôi lạnh nhưng vẫn im lặng an ủi Thời Kiều Kiều.

Thời Kiều Kiều lần đầu tiên tiêm thuốc mê cho Mộ Từ, nhưng khi cô chuẩn bị rút con dao ra, thì tay của cô run lên không thể kiềm chế được.

Mặc dù ở kiếp trước, cô đã vô số lần tự mình gánh chịu những vết thương nặng hơn thế.

Thời Kiều Kiều hít một hơi thật sâu, cắn chặt môi dưới, trong nháy mắt dùng sức rút dao ra.

Sau đó cô tập trung toàn bộ sức lực và xử lý vết thương một cách có trật tự.

Sau khi băng bó xong, cô thở dài một hơi.

Nhìn Mộ Từ đã ngủ say, cô nắm chặt bàn tay.

Người đàn ông mặt sẹo nhất định phải chết!

Không biết có phải vì Mộ Từ đã uống viên thuốc bổ do Kim Ốc ban thưởng hay không chỉ sau hai ngày, cô đã thấy anh khỏe ra hẳn.

Thời Kiều Kiều cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Có trời mới biết cô sợ đến mức nào, cô sợ mất đi Mộ Từ thêm một lần nữa.

Đến lúc đó cô thực sự không thể sống một mình, cô đã nếm trải đủ sự cô đơn ở kiếp trước rồi.

——

Đã hơn mười hai giờ đêm, đêm tối như mực.

Hôm nay chỉ có Vương Thành Cương trực đêm.

Nói là trực đêm, nhưng thực tế thì nói là giám sát, xem ai có nhiều vật tư hơn thì trực tiếp báo cáo.

Tuy nhiên, từ khi 3 người chết ở tầng 20, bên phía anh Trần không có động tĩnh gì khác.

Bây giờ lương thực dự trữ ở nhà càng ngày càng ít đi, anh ta chỉ ăn được bữa ăn cho một ngày.

Anh ta đã chờ sẵn, anh ta biết anh Trần sẽ không buông tha cho tầng 20.

Khi đến lúc đó cũng có thể lấy được một ít đồ ăn, nghe nói ở tầng 20 có rất nhiều đồ tốt.



Ngay khi anh ta đang mơ về một tương lai tốt đẹp hơn thì một con dao sắt bén lặng lẽ kề vào cổ anh ta.

Khi lưỡi dao lạnh lẽo kề sát cổ, Vương Thành Cương theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm.

Toàn thân anh ta lông lá dựng đứng, thậm chí anh ta không dám nhìn một cái, anh ta vô thức nuốt một ngụm nước miếng, run giọng hỏi: "Là ai? Cô... Cô muốn cái gì?"

“Nói cho tôi biết tin tức của đại ca của anh.” Thời Kiều Kiều lạnh lùng hỏi.

Vương Thành Cương thần kinh toàn thân lập tức căng thẳng, vội vàng lắc đầu: "Đại ca gì thế? Tôi chỉ là một bảo vệ cỏn con, cái gì cũng không biết."

Anh ta đã tận mắt chứng kiến

Trần Vĩ Tài tàn nhẫn như thế nào, tất cả bảo vệ không hợp tác đều bị chôn sống, làm sao anh ta dám phản bội anh Trần được chứ?

Vương Thành Cương sợ hãi run rẩy, "Đại tỷ, đại tỷ, tôi thật sự không biết chuyện gì, xin cô thả tôi đi..."

Thời Kiều Kiều cầm dao dùng thêm một chút sức lực, lưỡi dao sắc bén lập tức để lại vệt máu trên cổ Vương Thành Cương.

Trong phút chốc, cơn đau nhức nhối lan khắp toàn thân, Vương Thành Cương đã ngửi thấy mùi máu tanh tửi, toàn thân run rẩy không ngừng.

Thời Kiều Kiều hừ lạnh, không ngừng dùng lực tác động lên con dao trong tay, khiến máu càng chảy ra nhiều hơn.

"Sợ hắn ta, chứ không sợ tôi sao?"

Vương Thành Cương môi không ngừng run rẩy, cảm nhận được sự sống đang trôi dần.

Anh ta biết, nếu anh ta không nói gì, đối phương nhất định sẽ gϊếŧ anh ta.

“Tôi nói, tôi nói…” Vương Thành Cương nuốt nước bọt, ra hiệu thu dao lại đi.

“Tôi biết người đứng đầu tên là Trần Vĩ Tài, trước đây làm bất động sản, có rất nhiều người dưới trướng của hắn ta.” Vương Thành Cương lắp bắp nói.

“Hắn ta sống ở đâu?” Thời Kiều Kiều không kiên nhẫn nghe những lời vô nghĩa đó nữa, trực tiếp ngắt lời anh ta.

Vương Thành Cương tựa hồ biết được Thời Kiều Kiều không hài lòng lắm, anh ta lập tức nói: "là biệt thự Thịnh Thạch... Hắn ta sống ở biệt thự Thịnh Thạch, cụ thể là nơi nào tôi cũng không biết nữa. Trong đó toàn bộ đều là biệt thự cao cấp, tôi chưa từng đến đó. Với một bảo vệ nho nhỏ như tôi làm gì có tư cách đến được nơi đó chứ."

Sau khi có được đáp án mà mình mong muốn, Thời Kiều Kiều đã dùng dao cắt cổ của Vương Thành Cương một cách không thương tiếc.

Tuy không hỏi về người đàn ông mặt sẹo nhưng cô biết nơi ở của Trần Vĩ Tài, người đàn ông mặt sẹo không thể chạy trốn được nữa!

Ngày hôm sau, nhóm chủ của khu cư xá ngay lập tức bùng nổ và thông báo hiển thị trực tiếp 99

Họ biết rằng thế giới không còn tốt đẹp như trước nữa, nhưng đây là lần đầu tiên có người bị gϊếŧ trong cư xá của bọn họ.

Mặc dù trên mạng từ lâu đã tràn ngập tin tức về nhiều cái chết khác nhau, nhưng cái chết của một người ở xung quanh lại mang đến cho họ một cú sốc khá lớn.

Mọi người đều sợ hãi và tức giận.

4-5 Tiểu Quách: Thi thể đã bị mang đi, nghe nói cổ họng bị dùng dao cắt đi!

3 -10 Cửa hàng quần áo trẻ em Tiantian: Ai giúp tôi với, tại sao lại xảy ra chuyện như thế này? Nhân viên bảo vệ đã chết rồi, còn có người tiếp theo không?

5—16 Mẹ của Tiantian: Cảnh sát đâu rồi, không quan tâm nữa à?

2—19 Anh em họ Bao: Bây giờ có những vụ cướp ở khắp mọi nơi, số lượng tội phạm không thể đếm được và không có cách nào để điều động cảnh sát vào ban ngày, làm thế nào để quan tâm đây?

2 —19 Anh em họ Bao: Theo những gì tôi thấy, sau này tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thời Kiều Kiều lật lại lịch sử trò chuyện, những người hàng xóm này vẫn không biết mối nguy hiểm thực sự chính là nhân viên bảo vệ còn sống sao.



Mặt khác ở tầng dưới, anh em họ Bao này khá tỉnh táo, có thể sống lâu hơn ở tận thế.

Bởi vì vết thương của Mục Từ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên tạm thời hai người cũng không đến biệt thự Thịnh Thạch, dự định đi đến các tòa nhà văn phòng lớn để tìm vàng trước.

Nếu Kim Ốc có thể ban thưởng mới, điều đó cũng sẽ giúp ích cho những hành động sau này của bọn họ.

Vào ban đêm, bên ngoài thậm chí còn nhộn nhịp hơn ban ngày.

Trong quảng trường nhỏ gần siêu thị có rất nhiều quán hàng rong.

Bây giờ mọi thứ không thu tiền nữa, tất cả chỉ là lấy hàng hóa trao đổi.

Thời Kiều Kiều và Mộ Từ tránh hết đám đông, lái xe đến tòa nhà văn phòng phía bên kia khu phát triển.

Nhiệt độ tăng cao kéo dài suốt một tháng, chắc hẳn có rất nhiều người đột nhập vào các tòa nhà văn phòng, chỉ cần tránh xa trung tâm thành phố, cơ hội tìm được đồ tốt sẽ cao hơn.

Lúc xuống lầu, Mục Từ trực tiếp lấy ra một cái búa đập vỡ kính.

Thời Kiều Kiều cho xe vào không gian rồi theo sau đi vào trong.

Hai người quyết định đi thẳng lên tầng trên cùng và tìm kiếm từng tầng một.

Mộ Từ dùng kìm thép cắt ổ khóa rồi hai người chia nhau ra tìm.

Nhìn thiết bị bên trong, Thời Kiều Kiều đoán đây hẳn là công ty bán hàng cho những người nổi tiếng trên mạng.

Cô mở các thùng khác nhau chất đống trên sàn và toàn bộ đều chứa đầy các sản phẩm chăm sóc da!

Đó vẫn là nhãn hiệu nữ mà cô đã mua ở sân bay trước đó!

Thời Kiều Kiều hai mắt sáng lên, đem toàn bộ thu hết vào không gian.

Sau đó cô lấy con dao mở từng thùng còn lại, đột nhiên cảm nhận được niềm vui khi mở thùng mù (không biết bên trong có gì)!

Ngoài ra còn có nhiều loại mỹ phẩm, nước hoa và dụng cụ trang điểm.

Thời Kiều Kiều xem các sản phẩm chăm sóc da, cô thu hết vào không gian và chọn ra một số sản phẩm khác.

Dù sao sau này có rất ít cơ hội sử dụng, chỉ có thể dùng làm kỷ niệm.

Đương nhiên các văn phòng cô cũng không bỏ qua, dù sao cô cũng đến đây vì vàng, những thứ khác chỉ là thứ yếu.

Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm tất cả các văn phòng đều không tìm thấy vàng đâu cả, nhưng cô tìm thấy một chiếc vòng tay bằng vàng trên bàn làm việc.

Thời Kiều Kiều bỏ nó vào trong túi, có còn hơn không có gì.

Sau khi rời khỏi công ty làm đẹp, cô nhìn thấy Mộ Từ.

Anh ấy đang tìm trong công ty khu ẩm thực cho người nổi tiếng trên mạng và trong công ty không có nhiều hàng tồn ở kho, vì vậy anh ấy đã đi tìm kiếm tất cả và chất chúng với nhau thành một đống nhỏ.

Đủ loại thịt bò khô, các loại hạt, lẩu tự hâm nóng, bánh quy, đồ uống của người nổi tiếng trên mạng chất đầy trên sàn nhà.

Thời Kiều Kiều trực tiếp thu vào không gian.

Rõ ràng, không có vàng nào được tìm thấy ở đây.

Sau đó cả hai đi lên tầng tiếp theo.