Chương 19: Lần nữa bị người để mắt tới. .

Trong hai ngày tiếp theo, Thời Kiều Kiều không bước ra khỏi cửa.

Nếu cô không dạy cho Tiểu Hắc dùng cát mèo đi vệ sinh, cô thề sẽ không làm người!

Thời Kiều Kiều thậm chí còn nhặt hết phân của Tiểu Hắc để trước mặt của nó, rồi bỏ vào trong hộp đựng cát mèo và cẩn thận chôn xuống.

Mục đích chính của cô là để chứng minh việc dạy cho Tiểu Hắc đi vệ sinh.

Tuy nhiên, Tiểu Hắc quá sốc vì điều này đến mức phát điên và thực sự cho rằng cô đã lấy trộm đi phân của mình.

Nhưng vì cô đã chăm sóc nó tận tình nên nó cũng nên hào phóng đưa phân cho cô.

Thế là Thời Kiều Kiều vui mừng phát hiện Tiểu Hắc cuối cùng cũng biết dùng cát mèo đi vệ sinh!

Tuy nhiên, cô phát hiện Tiểu Hắc mỗi lần đi ị xong lại kêu lên vài tiếng rồi bảo cô qua đó kiểm tra.

Tuy nhiên Thời Kiều Kiều không hiểu tại sao Tiểu Hắc lại làm như vậy, nhưng để bày tỏ sự cảm kích, mỗi lần Tiểu Hắc sử dụng thành công cát mèo, cô đều thưởng cho nó bột sữa dê.

Tiểu Hắc vẫn còn nhỏ, chân tay còn chưa vững vàng, mỗi lần đứng dậy đều run rẩy, nhưng điều này không ngăn cản được việc nó vùi đầu vào bát cơm để ăn mà không ngẩng đầu lên.

Có vẻ như cô thực sự thích phân của nó.

Thời Kiều Kiều ở nhà không ra ngoài, khiến đám đàn em đang chuẩn bị phục kích cô phải khốn khổ.

Nhiệt độ hiện tại đã ổn định, về cơ bản dao động ở khoảng 60°C.

Khi về đêm bầu không khí sẽ mát hơn một chút, nhưng khi đó chỉ là nói tương đối thôi, khi không có gió, giống như trong một cái nồi hấp lớn.

Ngày đầu tiên, nhóm người này ngồi ở ngoài cũng không thấy Thời Kiều Kiều ra ngoài.

Họ bắt đầu có một chút căng thẳng, vì vậy họ hoàn toàn thay đổi chiến lược của mình và bắt đầu ngồi xổm suốt ngày đêm vào ngày hôm sau.

"Anh ơi, có khi nào con khốn này biết chúng ta đang ngồi đợi cô ta không?"

"Không có khả năng đó, lần này các anh em đi ra đều không biết trước chuyện này, tin tức không thể bị lộ ra ngoài được." Người đàn ông mặt sẹo cũng có chút cáu gắt nói.

Trong hai ngày qua ngồi xổm đợi chờ, mặc dù có tiếp tục bổ sung nước nhưng trong số 20 anh em đến đây, một nửa đã ngã xuống do bị say nắng.

Nếu vẫn còn tiếp tục như thế này, số người còn lại sẽ không thể kéo dài được nữa.

“Nếu không được thì chúng ta đi gõ cửa rồi ngồi xổm tiếp đi, không biết chừng cô ấy có chết hay không? Nhưng chúng ta sẽ bị nướng chín trước đó.” Một đứa đàn em phàn nàn.

Ba ngày qua, hắn ta bị chóng mặt vì nhiệt độ tăng cao, quần áo trên người vừa ướt rồi lại khô.

Hắn ta không muốn bị ánh nắng gay gát này hành hạ nữa!

Người đàn ông mặt sẹo cẩn thận nhìn chằm chằm vào ven đường, suy nghĩ về lời đề nghị của đàn em mình.



Không phải hắn ta không nghĩ tới biện pháp này, mà là hai người đó vốn dĩ có hai cánh cửa sắt, gần đây mới phát hiện ở hành lang còn có thêm một cánh cửa nữa.

Toàn bộ căn nhà được làm giống như một chiếc mai rùa, dùng vũ lực để phá vỡ nó không phải là không thể, nhưng sẽ rất tốn công.

Sẽ tốt nhất nếu chúng ta có thể đối phó trực tiếp với hai người đó ở ven đường.

Một số đàn em của hắn ta đang cố gắng bổ sung nước một cách tuyệt vọng trong khi quan sát những gì đang diễn ra xung quanh họ.

Những viên đá lạnh mà họ mang theo khi đi ra ngoài, giờ đã biến thành nước nóng, dưới cái nắng như thiêu như đốt, không thể nghi ngờ khi uống vào người, họ càng thêm lo lắng hơn.

Ngay khi họ nghĩ rằng, lại thêm một ngày nữa bị lãng phí.

Một người đàn ông gầy gò đeo kính đột nhiên chỉ vào ngã tư phía trước, hưng phấn hét lên: "Tới rồi kìa, tới rồi kìa!"

Đôi mắt của người đàn ông mặt sẹo lập tức liếc nhìn qua, sau khi nhìn rõ hai người, hắn ta lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: "Cuối cùng thì tao cũng đã đợi được tụi bây rồi."

Thời Kiều Kiều và Mộ Từ vừa đi dạo xong chuẩn bị về nhà.

Sau khoảng thời gian thích nghi, cơ thể bọn họ dần dần quen với nhiệt độ tăng cao, mặc dù vẫn cảm thấy rất nóng nhưng ít nhất họ không còn cảm thấy khó thở nữa.

Hai người vừa đi vừa bàn bạc xem ngày mai có nên ra ngoài tìm vàng hay không.

Kể từ khi nhiệm vụ này xuất hiện, quá trình hoàn thành đã bị chậm trễ.

Nếu nhiệm vụ được ban ra, khi trước thời tiết nhiệt độ tăng cao đến, lúc đó cô vẫn có thể trực tiếp mua bằng tiền.

Thứ nhất đáng tiếc hiện tại hai người không có tiền, thứ hai tất cả tiệm vàng đều đã đóng cửa.

Vàng có thể được tìm thấy ở đâu, ngoại trừ việc cướp của người khác.

Thời Kiều Kiều quyết định nếu không có việc gì thì sẽ thử vận

may ở một số tòa nhà văn phòng.

Đặc biệt trong phòng làm việc của mấy nhà lãnh đạo thường đặt nhiều đồ trang trí đắt tiền nhằm mục đích khoe khoang.

Hai người đang thấp giọng thảo luận, đột nhiên có hơn mười người đàn ông xuất hiện trước mặt, chặn đường của cô.

Thời Kiều Kiều giả vờ lấy thanh đường đao trong túi ra đưa cho Mộ Từ, đồng thời cầm luôn chiếc rìu chữa cháy lần trước thu được.

Mặc dù không biết tại sao cô lại bị bọn họ nhắm tới, nhưng cũng không sao, cô có thể ngăn cản đường cướp bóc của bọn họ?

Tuy nhiên, người đàn ông mặt sẹo dẫn đầu đã giải quyết được mối nghi ngờ của cô chỉ bằng một câu nói.

“Khi hai người gϊếŧ ba anh em của chúng ta, hai người không nghĩ tới có ngày hôm nay phải không?”

Nhóm đàn em ở phía sau cũng bắt đầu hò hét, trên tay cầm đủ loại vũ khí, trông rất phách lối.

Thời Kiều Kiều không muốn nghe đối phương la hét, trực tiếp ném rìu trúng vào đầu một đàn em ở phía sau.



Mấy người đàn em một giây trước vẫn còn chửi thề, nhưng giây tiếp theo đã không nói lới nào nữa, đàn em kia nằm trên mặt đất co giật liên tục.

Khi mọi người còn đang sửng sốt, Thời Kiều Kiều nhanh chóng bước tới và rút chiếc rìu ra khỏi xác chết.

Nhóm đàn em những ngày thường thường hay đánh nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng chưa ai bao giờ thấy một nhân vật nào cứng rắn như vậy, vừa ra tay lại gϊếŧ người như gϊếŧ gà.

Trong lúc nhất thời cả thân thể có chút lạnh buốt, không tự giác lui về sau hai bước.

Người đàn ông mặt sẹo nhìn thấy vậy liền đá mạnh vào người bên cạnh.

"Ai dám bỏ chạy, tao sẽ chặt người đó thành từng mảnh!"

Chưa kịp nói xong, hắn ta đã đâm một nhát vào người đàn ông đeo kính đang chạy về phía sau.

Mọi người ngừng chạy trốn và chộp lấy vũ khí của mình. Chạy trốn đồng nghĩa với cái chết, vì vậy tốt hơn hết là mọi người nên tập hợp lại với nhau và cùng nhau xông lên.

Bọn họ cũng không tin bên mình nhiều người như vậy còn không đánh lại hai người đó.

Ngay lúc tình hình hỗn loạn, Thời Kiều Kiều và Mộ Từ đã ngấm ngầm hợp tác ăn ý với nhau, cắt cổ năm người bên đó.

Những đàn em bên kia đường cũng tụ tập lại với nhau và không còn tản ra nữa.

Tính cả người đàn ông mặt sẹo, tổng cộng còn lại sáu người.

Thời Kiều Kiều lau mồ hôi, nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, đây là trận chiến đầu tiền và đầy khó khăn mà cô gặp phải kể từ khi cô trọng sinh trở lại.

Mộ Từ đi thẳng về phía người đàn ông mặt sẹo, những đàn em còn lại cũng lao về phía Thời Kiều Kiều.

Trong mắt Thời Kiều Kiều không hề có chút hoảng sợ, kiếp trước cô đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng như vậy, dù khó khăn đến mấy cũng vẫn có thể sống sót, kết quả lần này cũng sẽ không thay đổi!

Cô né tránh sang một bên, tránh thoát được một đao, sau đó hung hăng đâm về phía động mạch chủ của hai người bên cạnh, không có chút nào nương tay.

Máu bắn tung tóe lên mặt cô, khiến toàn thân cô trông càng thêm lạnh lùng.

Cô không có nương tay, một rìu tiếp lấy một rìu, cô phải mau chóng giải quyết xong những người này càng nhanh càng tốt, mới có thể đi giúp Mộ Từ.

Khi Thời Kiều Kiều giải quyết xong những người khác, Mộ Từ đâm vào vai người đàn ông mặt sẹo.

Người đàn ông mặt sẹo, có thể dẫn người ra ngoài bao vây hai người bọn họ, hiển nhiên rất có năng lực.

Không giống như những người đàn em trước đó, nhìn vào hắn ta có thể thấy rõ hắn ta là người đã từng trãi qua xương máu.

Người đàn ông mặt sẹo cố gắng chịu đựng, bỗng nhìn thấy Thời Kiều Kiều đang đi phía sau Mộ Từ, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, hắn ta ra đòn nhử ( động tác giả) về phía Mộ Từ, nhưng con dao trong tay lập tức tránh được và ném ra phía sau về hướng Thời Kiều Kiều.

Thời Kiều Kiều vội vàng bước sang một bên chừng nửa bước chân.

Cú né tránh thành công nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng dao đâm vào thịt. . .