Chương 6

"Đi, lên xem một chút." Văn Trọng nói xong, liền dẫn đầu đi tới cửa.

Ngay khi hắn mở cửa, trên lầu lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, nghe thanh âm thô kệch kia, hiển nhiên là Hồ Lai.

Tần Diệc đi theo phía sau Văn Trọng, hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu.

Trong thời gian này, vẫn còn những tiếng la hét mơ hồ truyền đến.

Lúc chạy lên lầu mười ba, tiếng la hét vẫn truyền đến lại đột nhiên dừng lại, thay vào đó là tiếng Hồ Lai có chút suy yếu nói chuyện.

Âm thanh phát ra từ căn phòng bên trái.

Văn Trọng cùng Tần Diệc liếc nhau, đồng thời rút ra con dao nhọn cắm ở bên hông ra, sắc mặt ngưng trọng chậm rãi đi vào trong phòng.

Chỉ thấy phía trước trong phòng khách âm u, tổng cộng có ba bóng người.

Không, có lẽ hẳn là, có hai bóng người, cùng một thứ—— không phải con người nhưng lại có bóng đen giống của con người.

Tuy rằng ánh sáng rất tối, nhưng từ hình dạng mơ hồ có thể nhìn ra được, lúc này Đoan Hoa đang đứng ở phía sau Hồ Lai, Hồ Lai dáng người cao lớn đứng đối diện khoảng hai mét, chính là sinh vật hình người kia.

Nói là hình người, kỳ thật cũng có một chút khác biệt, độ cao của nó vượt xa con người bình thường, thoạt nhìn ít nhất hai mét sáu trở lên, gần như sắp chạm đến trần nhà. Mà trên đầu nó, dường như... Có thêm một thứ gì đó.

Không đợi Tần Diệc thấy rõ ràng, thanh âm của Hồ Lai liền vang lên.

Giọng Hán âm hùng hậu thô kệch, một chữ không sót truyền vào lỗ tai Tần Diệc ——

"Đại ca ca, ngươi đừng khi dễ người ta nha ~"

Cái gì...?

Tần Diệc chớp chớp mắt, có chút hoài nghi lỗ tai mình.

"Phốc!"

Văn Trọng bên cạnh bật cười trước.

Tần Diệc cũng muốn cười, nhưng trước khi cô cười ra, đã nhìn thấy một màn càng làm cho cô kinh ngạc ——

Quái vật hình người khổng lồ giằng co với Hồ Lai và Đoan Hoa phía trước, không ngờ chậm rãi xoay người, đi về phía cửa sổ, tiếp theo tung người nhảy lên, trong nháy mắt biến mất ngoài cửa sổ.

Đoan Hoa theo sát đi qua nhìn xuống dưới, thẳng đến khi truyền đến một tiếng "bùm bùm" một tiếng rơi xuống nước, nàng mới thở ra một hơi thật dài, lại vội vàng chạy tới hỏi Hồ Lai: "Ngươi thế nào rồi?!”

Tay phải Hồ Lai đặt ở bụng, thở hổn hển lắc đầu, nói: "Cũng may, người ta không có chuyện gì, không cần lo lắng nha.”

“......”

Lúc này đây, Tần Diệc xác định mình không nghe lầm. Một người đàn ông cao lớn, giọng nói giống như hảo hán Lương Sơn này, lại nói ra những lời mềm mại đáng yêu.

"Ha ha ha ha ha, đây là cái quỷ gì?"

Tiếng cười càn rỡ của Trần Sơn từ phía sau Tần Diệc truyền đến, nàng mới phát giác, không biết từ khi nào Trần Sơn cùng Trọng Minh cũng tới.

Bị tiếng cười của hắn lây nhiễm, Tần Diệc cũng không nhịn được, phốc một tiếng bật cười.

Ngay cả Trọng Minh vẫn luôn nghiêm túc kiệm lời cũng mím môi lộ ra ý cười.

Hồ Lai sải bước đi về phía bọn họ, ánh mắt trừng lớn: "Các ngươi dám cười, cẩn thận nắm đấm của ta đấm vào ngực cúa các ngươi!”

Tiếng cười lập tức ngừng lại, cũng không phải bởi vì câu này của hắn có lực uy hϊếp, mà là bởi vì sau khi hắn đến gần, tất cả mọi người đều thấy rõ vết thương trên người hắn.

Ngoại trừ phần bụng được hắn che chắn, hai cánh tay, trên đùi, thậm chí trên má, đều có vết thương rất rõ ràng.

Mười phút sau, Đoan Hoa băng bó vết thương cho Hồ Lai, vì thế mà dùng hết hai chai nước khoáng, còn có nửa chai rượu trắng Trần Sơn và Trọng Minh tìm được.

Một ngọn nến được thắp sáng trong phòng khách tối tăm, sáu người hoặc ngồi hoặc đứng xung quanh ghế sofa.

Trầm mặc một lúc lâu, Tần Diệc không nhịn được mở miệng hỏi: "Cái kia... Là kỹ năng ngẫu nhiên của ngươi?”

Hồ Lai khôi phục bình thường hừ một tiếng, Nhờ vào không gian tối tăm, không ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ như mông khỉ của hắn.

Văn Trọng hỏi: "Kỹ năng này tên gì? Nó cũng rất thú vị. ”

Hỏi xong, tựa hồ có chút nhịn không được, hắn cúi đầu, bả vai khả nghi run rẩy vài cái.

"Em––gái––đáng––yêu."

Hồ Lai nghiến răng nghiến lợi, mỗi một chữ nghe có một loại cảm giác xấu hổ không muốn sống.

Em gái đáng yêu: Sau khi sử dụng kỹ năng này, có thể ngay lập tức làm cho mình tràn ngập mị lực của một em gái đáng yêu. Cho dù là địch nhân hung ác, cũng vô pháp thoát khỏi được sự đáng yêu của thiếu nữ bán manh nha~ Kỹ năng có thể sử dụng ba lần, cách nhau hai mươi bốn giờ.

Vừa miêu tả về kỹ năng này, Hồ Lai liền hận không thể đập đầu vào tường!

"Phốc..." Tần Diệc thật sự là không nhịn được, vội vàng chuyển đề tài nói sang: "Quái vật vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"

Nhắc tới chính sự, tất cả mọi người đều đổi sắc.

Hồ Lai bị thương, không nói gì, do Đoan Hoa phụ trách kể lại.

Thì ra, khi bọn Tần Diệc nghe được Đoan Hoa thét chói tai, chính là lúc cô nàng đẩy cửa ra và nhìn thấy con quái vật kia.

Khi tìm kiếm các phòng khác vẫn rất an toàn, cho nên Đoan Hoa cùng Hồ Lai đều buông lỏng cảnh giác, không nghĩ tới vậy mà lại nhìn thấy một con quái vật, hơn nữa, khi Đoan Hoa nhìn thấy nó, quái vật liền trực tiếp hướng nàng nhào tới, há mồm liền cắn!

Đoan Hoa kinh hãi, liền thét chói tai một tiếng.