Chương 5

Ba nhóm người đều tìm một ít dụng cụ trong phòng mang theo, nơi này là tầng tám, thang máy trong toà nhà cho thấy đã ngừng hoạt động từ lâu, tòa nhà này tổng cộng có hai mươi mốt tầng, mà phía dưới ít nhất có ba tầng đều bị nước nhấn chìm, cho nên nhóm Tần Diệc cùng Văn Trọng phụ trách dưới lầu, hai tổ khác phụ trách trên lầu.

Trong cầu thang chỉ có một cái cửa sổ nho nhỏ, so với trong phòng còn tối hơn rất nhiều, Tần Diệc vịn vách tường, đi theo phía sau Văn Trọng chậm rãi xuống lầu.

"Một hồi cẩn thận chút, không ai nói qua nơi này chỉ có lũ lụt."

Văn Trọng đi phía trước đè thấp âm thanh nói, Tần Diệc gật đầu, nhớ tới hắn nhìn không thấy, mới mở miệng nói: "Ta biết rồi.”

Lời nhắc nhở của Văn Trọng trùng khớp với suy nghĩ trong lòng Tần Diệc —— nếu chỉ có lũ lụt, không đến mức yên tĩnh đến mức này.

Giống như ngay cả một con gián hoặc chuột cũng không nhìn thấy.

Rất nhanh đã lên đến lầu bảy, Văn Trọng nhấc chân đá một cước về phía cửa phòng, cánh cửa kia lại trực tiếp mở ra.

Hắn trầm thấp cười một tiếng: "Hóa ra cửa không khoá, đi."

Khoảnh khắc bước vào cửa, một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn đập vào mặt.

Tần Diệc đưa tay bịt mũi lại, chỉ nghe tiếng Văn Trọng phía trước ghét bỏ nói: "Chậc, nơi này có một thi thể. ”

Tần Diệc nhìn về phía trước, trong hoàn cảnh tối tăm, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra trên mặt đất có một bóng đen hình người.

Cô nheo mắt lại và nói: "Tôi đi tìm xem có đèn pin hoặc nến hay gì đó hay không."

Nói xong, nàng liền đi về phía phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ mở ra, cô cẩn thận đi qua, cầm chặt cái tuốc nơ vít trong tay.

Lưng dán vào cửa ra vào, nương theo ánh sáng lờ mờ, Tần Diệc cẩn thận nhìn vào trong phòng một vòng, mới tiến về phía tủ đầu giường.

Đèn pin bình thường hay gì đó, chắc là sẽ đặt ở chỗ này đi.

Ánh sáng trong tủ càng thêm tối tăm, Tần Diệc mơ hồ đưa tay sờ soạng về phía bên trong.

Đúng vào lúc này, phía sau lưng lại sáng lên một chút đèn màu vàng ấm áp.

Tần Diệc kinh ngạc quay đầu lại nhìn, liền thấy Văn Trọng cầm một ngọn nến trong tay, nhướng mày với cô: "Ngươi có phải ngốc hay không, sẽ không nhìn về phía phòng khách trước hay sao? Nến và bật lửa đều được đặt trên bàn."

Tần Diệc: "..."

Dù sao, sau khi có nến thì tìm kiếm một cái gì đó thuận tiện hơn nhiều.

Hai người lục lọi, từ trong phòng bếp tìm ra một gói mì gói đã hết hạn, còn có một chai nước khoáng chưa mở.

Lần thứ hai đi ra ngoài cửa phòng khách, Văn Trọng ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, một tay cầm nến, một tay nắm lấy mũi, nhìn chằm chằm thi thể một hồi, đứng dậy nói: "Là bị gϊếŧ, nhìn vết thương hẳn là vết dao."

Tần Diệc liếc mắt một cái, nhất thời buồn nôn một trận—— trên thi thể này, rất nhiều con giòi màu trắng đang nhúc nhích!

Văn Trọng cười hai tiếng, đưa tay giữ chặt lấy cánh tay Tần Diệc kéo cô ra ngoài.

Lần lượt theo thứ tự đi xuống dưới, hai người tìm tất cả bốn tầng lầu không bị ngập nước một lần, tổng cộng thu hoạch được hai chai nước khoáng, một chai coca, một lon hoa quả đóng hộp, một thùng mì ăn liền cùng một gói nến to nhỏ bằng ngón tay.

Lúc tìm được một thùng mì ăn liền kia, bên cạnh thùng còn có hai cái xác chết, tuy rằng đã thối rữa, nhưng còn có thể nhìn ra động tác trước khi chết của bọn họ.

Dĩ nhiên là vì cướp thùng mì ăn liền này mà đồng quy vu tận.

Văn Trọng mặt không đổi sắc lấy hai con dao nhọn cắm trên hai thi thể xuống, sau khi dùng nước thối rửa sạch, một thanh bản thân giữ lại, một thanh còn lại đưa cho Tần Diệc.

Bọn họ là người đầu tiên trở lại tầng tám, hai người đem đồ đạc đặt trên bàn trà, sau đó liền ngồi trên sô pha chờ mọi người trở về.

Sau một hồi trầm mặc xấu hổ không nói nên lời, Tần Diệc ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Ngươi vì sao lại chọn cùng nhóm với ta?"

Văn Trọng nghiêng đầu, ánh sáng tối tăm không đủ để chiếu sáng gương mặt anh, chỉ hiện ra đôi mắt sâu thẳm: "Ngươi thoạt nhìn an toàn nhất.”

Tần Diệc mím môi, không phục mà nói: "Tôi cảm thấy Đoan Hoa thoạt nhìn an toàn nhất mà”

Văn Trọng nở nụ cười một tiếng, "Đó là ngươi kinh nghiệm không đủ."

Tần Diệc đang muốn hỏi hắn vì sao lại nói như vậy, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu sắc bén từ lầu trên truyền tới!

Văn Trọng gần như lập tức đứng lên: "Xảy ra chuyện!”

"Thanh âm này nghe có vẻ là của Đoan Hoa." Tần Diệc cũng đứng lên, trầm giọng nói.

------------