Chương 50: Người sói

Chương 50: Người sói

Edit: Nukaly

Hàn Nhất Bình mất máu nghiêm trọng, đầu óc càng ngày càng không tỉnh táo.

Quỷ hút máu boss sà vào cắn cổ Hàn Nhất Bình muốn hút máu anh ta.

Ý thức dần dần tan rã, màu mắt càng ngày càng xanh biếc, trên mặt xuất hiện lông xù, phân biệt không rõ dáng vẻ. Cuối cùng. . . Hàn Nhất Bình hoàn toàn đánh mất lý trí.

Anh và boss xoay đánh vào nhau, hệt như hai con dã thú đang lôi kéo.

"Không phải đã nói đây là phó bản cấp B à? Vì sao ma vật lại lợi hại như thế!"

Các thành viên công hội Thiên Lang vừa thở mạnh vừa lộ ra biểu tình khó có thể tin.

Phải biết, trong đoàn đội bọn họ có tới ba thợ săn cấp A, mười bốn thợ săn cấp B và ba thợ săn cấp C. Đoàn đội như vậy bình thường đều thừa sức qua cửa phó bản cấp B, lúc này lại đang bị quân đoàn vong linh tàn bạo đánh cho không còn chút sức đánh trả nào.

"Cánh cửa tới thế giới khác này có khi bị biến dị rồi! Mau, mau đi thông báo cho công hội thợ săn!"

"Chúng tôi cần thêm nhân thủ, xin hãy trợ giúp!"

Hai thợ săn cấp A không hẹn mà cùng kêu gọi đầu hàng.

Vừa dứt lời, một người sói cao lớn cường tráng chậm rãi đi về phía bọn họ, trong ánh mắt lộ ra một chút hung quang.

Thợ săn hệ trị liệu cấp C cực kỳ tuyệt vọng: “Ngoại trừ đám dơi hút máu, sinh vật vong linh ra trong này còn có cả người sói sao? Cuối cùng đây là cái phó bản gì đây!”

Đám học sinh trốn ở một góc, run rẩy hỏi: ” Chúng ta. . . Có phải chúng ta sẽ chết hay không?”

Thợ săn cấp A hít sâu một hơi, chặn trước mặt những người bình thường: “Tôi sẽ không để các em có chuyện đâu.”

Cho dù phải chết, bọn họ cũng sẽ chết trước những người bình thường này.

Thành viên công hội Thiên Lang vẻ mặt bi tráng, dự định chia ra một nhóm người yểm hộ, một nhóm người dắt các em học sinh lui lại.

Đúng lúc này, hơn năm mươi con sinh vật vong linh vây quanh bao bọc bọn họ, chỗ còn lại đi thẳng đến chỗ người sói.

Các thành viên công hội Thiên Lang kinh ngạc đến nói không nên lời: “Ma vật và ma vật sao lại đánh nhau rồi?"

Có người thậm chí còn suy đoán: “Lẽ nào có tới hai cánh cửa mất khống chế? Giữa các ma vật còn có lòng căm thù nhau?”

Lại không biết Đường Hiên đang nhìn hài cốt đầy đất, trong lòng bi thống vạn phần, trong miệng lẩm bẩm: “Cái đám này nhất định không được để xảy ra chuyện! Lát nữa bọn họ còn phải nhận sự trừng phạt của công hội thợ săn nữa, còn phải đập nồi bán sắt đi bù đắp tổn thất của tôi. . ."



"Là dơi! Chạy mau!"

Bọn học sinh sợ hãi vô cùng, chạy mất mật.

Một ngọn lửa màu cam xuất hiện. Đám dơi kêu lên hai tiếng chít chít sau đó lập tức bị đốt cháy khét.

"Không sao rồi." Vân Lan vừa nói vừa đưa cho hai người bị thương nặng hai bình thuốc hồi phục.

Dừng lại và nhìn về phía xa, cô hỏi: “Xung quanh có còn dơi nữa không?”

“Bọn em tách ra chạy trốn, đám dơi này cũng phân công nhau truy kích." Một nam sinh xung phong nhận việc: “Em biết những chỗ còn có dơi, em có thể làm người dẫn đường ạ.”

Nam sinh dẫn Vân Lan và Ellen nhanh chóng tiến về phía trước, đi cứu mọi người.

“Đừng tới đây!!”

Cách quá xa, chỉ nghe thấy đám học sinh thất kinh hoảng hốt tiếng la.

Vân Lan gọi: “Ellen."

Một giây sau, một con rắn lửa thoát ra, hoàn toàn vây quanh ma vật. Chỉ chốc lát sau, mùi thịt cháy truyền ra trong không khí.

Vân Lan theo thường lệ đưa cho các bạn nhỏ thuốc hồi phục.

“Ầm――" Cách đó không xa truyền đến một tiếng vang thật lớn, cứ như có thứ gì đó sụp đổ.

Có tiếng gào thét thê thảm vang lên theo: “Cứu mạng! ! Chỗ này có sinh vật vong linh! !"

Vân Lan : " .. . ."

Không biết sao, cô đột nhiên nhớ tới trận rối loạn trong tiệc tối đời trước.

"Qua xem một chút đi.” Nói xong, Vân Lan nhanh chân đi về phía âm thanh truyền tới.

Trong đống đổ nát của tòa nhà, một người sói ngồi thụp xuống giữa trung tâm. Trán của nó xanh tím, trên người có vài vết xước, đôi mắt màu xanh lục lộ ra ánh sáng dữ tợn, phảng phất như dã tính khó thuần.

Ở phía đối diện là đại quân vong linh như hổ rình mồi, luôn chuẩn bị sẵn sàng để động thủ.

"Đó là Hàn Nhất Bình." Ellen đột nhiên nói.

Vân Lan : " .? ? ?"

Đang tốt lành là thợ săn cấp S sao lại biến thành người sói rồi?

"Hình như anh ta đã mất đi lý trí." Ellen lại nói.

Vân Lan đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Năm thứ 4 của thế kỷ mới, có một thợ săn hóa thú cấp A mất khống chế. Ban ngày ban mặt bên đường lớn tập kích người qua đường.

Chuyện này tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ, khiến cho dân chúng khủng hoảng vô cùng.

Sau đó, thợ săn cấp A kia bị chế phục, giam vào ngục, tình thế mới dần dần lắng lại.

Nghe nói, một số thợ săn có thể hóa thú sẽ bị nguyên hình dã thú của mình ảnh hưởng. Thợ săn cấp A kia thức tỉnh hình thái sư tử, hung mãnh hiếu chiến, dễ bị mất khống chế cho nên mới trở thành như vậy.

Từ đó về sau, công hội thợ săn tăng cường quản thúc với các thợ săn có thể hóa thú, cuối cùng cũng coi như có thể ổn định lại mọi chuyện.

Lúc chuyện này xảy ra thì Hàn Nhất Bình đã chết trận. Mặt khác, mặc dù nghe nói anh ta thích đánh nhau nhưng cô cũng nghe đồn tính cách của anh ta không tốt mà thôi, chưa bao giờ nghe tin anh ta bị mất khống chế, bởi vậy Vân Lan cho tới bây giờ đều không liên hệ hai chuyện này với nhau, cho rằng Hàn Nhất Bình nằm vào nhóm không bị ảnh hưởng.

Thế nhưng sau khi chuyện này xảy ra, cô nghĩ lại lại thấy có mấy phần không đúng.

Người sói run rẩy đứng lên, rõ ràng thể lực đã không chống đỡ nổi nữa rồi, nó nhìn quân đoàn vong linh, trong con ngươi lại lộ ra môt cỗ ngoan độc, muốn đánh tiếp.

Vân Lan thở dài, hỏi Ellen: “Có thể đánh anh ta bất tỉnh không?"

Ellen cười mỉm: “Chỉ cần em ra lệnh."

"Vậy thì đánh bất tỉnh xong trói lại cho em.” Vân Lan hạ lệnh.

“Vâng.”

Người sói vọt đang vọt tới phía trước, Ellen xuất hiện ở sau lưng người sói. Một phát trúng đích đánh người ngất đi.

Tiếp theo anh lấy ra dây trói được đặc chế từ cây mây trói người lại chặt chẽ vững vàng.

"Thợ săn Vân Lan? Thợ săn Ellen?" Thấy có viện quân, các thành viên công hội Thiên Lang vô cùng vui mừng, tranh thủ thời gian kêu cứu: “Xin hai người hãy cứu chúng tôi! Chúng tôi bị sinh vật vong linh bao vây!"

Lời còn chưa dứt, mọi người nghe thấy có một tiếng khóc lóc vang tận trời xanh tố cáo: “Hội trưởng Vân Lan! Cái đám này có ý định ám sát tôi, cô nhất định phải làm chủ cho tôi! Bọn họ còn đánh chết mấy sinh vật triệu hồi của tôi rồi, cô nhất định phải bắt bọn họ bồi thường!"

Các thành viên công hội Thiên Lang : " .? ? ?"

Sinh vật triệu hồi?

Lúc này bọn họ mới phát hiện, dân chúng cứ tưởng đã bị gϊếŧ hại lại đang yên lành đứng ở một bên. Giờ phút còn có vẻ mặt oán giận, lên án hành động công kích ác ý của bọn họ.

Các thành viên công hội Thiên Lang: . . . Bây giờ nói là hiểu lầm có còn kịp hông?