Chương 49: Quay lại

Chương 49: Quay lại

Edit: Nukaly

"Bắt bọn họ lại! Người nào người nấy đều đừng hòng chạy!" Đường Hiên hạ lệnh cho quân đoàn vong linh ―― anh định đem những người này bắt lại, giao cho công hội thợ săn xử trí.

Nhưng mà ở trong mắt người khác chuyện lại hoàn toàn không phải như vậy.

Thợ săn hệ trị liệu cấp C nôn nóng hô to: “Ma vật đã phát hiện ra hành tung của chúng ta, chúng nó đang tới gần, chuẩn bị khai chiến!"

Còn về Đường Hiên, anh đã bị biển xương mênh mông nhấn chìm, cực kỳ giống sắp gặp nạn.

Mặc dù thành viên công hội Thiên Lang rất đồng tình với chuyện anh gặp phải, thế nhưng bọn họ nhận định mình không kịp cứu viện, cho nên cũng không có ai cậy mạnh.

Trong lúc nhất thời, trên trăm con bộ xương khô chiến đấu thành một đoàn với các thành viên của công hội Thiên Lang, tình hình trận chiến vô cùng kịch liệt.

Xương của mấy con vượn khổng lồ tan nát, chỉ còn nửa thân thể, lại vẫn kiên cường đứng lên, tiếp tục tác chiến.

“Quân đoàn vong linh của tôi!” Đường Hiên vừa nổi giận lại đau lòng. Anh đọc thần chú, quyết tâm chống lại đám người kia.

Một giây sau, ba mươi sinh vật vong linh được triệu hồi từ dưới đất chui lên, gia nhập chiến đấu.

**

Đám dơi ma cà rồng trải đầy đất.

Hàn Nhất Bình xoa xoa giọt máu bắn đến trên gương mặt, vừa mới muốn nói chuyện, không ngờ xa xa lại truyền tới tiếng vang "oo".

Lưu Nhược Tuyết ngẩng đầu lên, lập tức kinh ngạc thốt lên : "Trời ạ, nhiều ma vật quá!"

Theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện lít nha lít nhít dơi, ít nhất cũng phải lên tới bốn, năm trăm con dơi, so với trước đó bọn họ gϊếŧ có thể nói là nhiều hơn nhiều.

Sắc mặt Đinh Vũ tái trắng, không kìm lòng được rụt cổ một cái.

"Mấy người đi mau! Tôi ngăn bọn nó lại!” Hàn Nhất Bình lạnh lùng nói.

Trong lòng Lưu Nhược Tuyết biết bây giờ không phải lúc nói nhiều, cô kéo Đinh Vũ xoay người chạy.

Đinh Vũ: ". . . Chúng ta đi như vậy, Hàn Nhất Bình phải làm sao bây giờ?"

Lưu Nhược Tuyết tập trung tâm trí chạy trốn, không quay đầu lại: “Hệ công kích cấp S không có chúng ta ở bên cạnh liên lụy hẳn có thể chạy mất."

Ngoài miệng Đinh Vũ không nói gì, trong lòng lại trước sau đề phòng Hàn Nhất Bình. Nhưng tưới khi chân chính gặp được nguy hiểm, Hàn Nhất Bình lại là người chủ động cản ở phía sau, che chắn bảo vệ cho bọn bọn họ chạy trốn.

Tâm tình Đinh Vũ cực kỳ phức tạp, luôn cảm thấy có chút thực xin lỗi bạn đồng hành công hội.

Chạy được vài bước, cậu dừng bước lại: “Em không đi, em phải quay lại giúp anh ấy.”

“Một phụ trợ như em về đấy làm gì, nguy hiểm lắm.” Lưu Nhược Tuyết không đồng ý.

"Vậy cũng không thể ném bạn đồng hành rồi chạy trốn như vậy được.” Đinh Vũ để tay lên ngực tự hỏi, nếu như lúc đó ở phòng nghiên cứu dưới lòng đất Vân Lan bỏ lại anh mặc kệ, một thân một mình rời khỏi cậu sẽ tan vỡ như thế nào.

“Em có về cũng không giúp đỡ được gì. . ."

Lưu Nhược Tuyết còn muốn tiếp tục khuyên, Đinh Vũ đã từ trong túi xách móc ra mấy chục cuộn giấy, khuôn mặt kiên định: “Em có thể, em làm được.”

Nói cái gì lực công kích của hệ phụ trợ yếu ớt, không am hiểu chiến đấu, hội trưởng Vân Lan không phải cũng một mình một người công phá phòng nghiên cứu dưới lòng đất đấy à?

Chỉ cần cậu có đủ dũng khí, nghiêm túc đi làm, sức chiến đấu nhất định cũng sẽ không kém hơn Lưu Nhược Tuyết.

Nghĩ tới đây, Đinh Vũ xoay người, bước chân nhanh chóng chạy về.

"Haizz ――" Lưu Nhược Tuyết muốn ngăn lại không ngăn được, trơ mắt nhìn Đinh Vũ đi xa.

Do dự một chút, cô cắn răng một cái, quyết tâm nhanh chóng đuổi theo.

Dơi chít chít kêu loạn, như tre già măng mọc không ngừng lao tới.

Trên người Hàn Nhất Bình không ngừng xuất hiện các vết thương nhỏ tinh tế, sau đó lại nhanh chóng được chữa trị, tiếp theo lại bị thương, lại chữa trị.

Mấy chục con dơi ma cà rồng bị bẻ gảy cái cổ, ném thẳng xuống đất.

Nhưng mà giữa bầu trời vẫn như cũ dày đặc ma vật, số lượng rõ ràng không giảm thiểu đi là bao.

Giờ phút này, Hàn Nhất Bình đã tiến thêm một bước hóa thú. Chẳng những hai tay, hai chân biến thành móng vuốt sói, mà tóc anh cũng biến thành lông sói, trong miệng mọc ra răng nanh, đôi mắt hóa thành màu xanh lam, ở đằng sau còn nhiều thêm một cái đuôi.

Anh nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy dơi một lúc, bỗng nhiên tay chân chạm đất, như là chó sói phóng nhanh về phía trước, thoả thích săn gϊếŧ.

Sau khi hóa thú, móng tay của anh cực kỳ sắc bén, thân thể chính là vũ khí tốt nhất.

Hàn Nhất Bình phất tay một cái, dễ dàng cắt trúng mạch máu của đám dơi ma cà rồng.

Dơi như mưa rơi xuống.

Không đỡ nổi một đòn.

"Tôi giúp anh!" Một giọng nói vang lên, nghe tới hơi có chút quen tai.

Hàn Nhất Bình hơi ngây người một chút đã thấy một đoàn quả cầu lửa và rất nhiều giáo băng lao thẳng lên bầu trời.

“Cậu về đây làm gì?” Hàn Nhất Bình nhíu mày.

Đinh Vũ không nói gì. Cậu sao chép cuộn giấy ra mấy mươi cuôn nữa, lại nhất nhất xé ra.

Trong phút chốc, phép thuật bao phủ bầu trời. Đám dơi ma cà rồng không kịp né tránh, cuối cùng tử thương quá nửa.

Lưu Nhược Tuyết tới trễ một bước: " .. . ."

Có năng lực này, còn cần vệ sĩ làm cái gì?

Vệ sĩ đều không định có thể đánh như cậu ta.

"Không cần giúp tôi!” Hàn Nhất Bình nhanh chóng nói: “Đừng ở gần đây! Đi mau! Đi càng xa càng tốt!"

Đinh Vũ khó hiểu, nhỏ giọng cãi lại: “Tôi lại không cản trở. . . Sao lại đuổi tôi?"

Trong lúc nói chuyện, đám dơi ma cà rồng còn lại đã tụ tập cùng một chỗ, hóa thành hình người.

"Boss! Quỷ hút máu boss!" Lưu Nhược Tuyết kinh ngạc đến nói không nên lời.

Hàn Nhất Bình bốn chân chạm đất, chạy vội về phía boss. Sau đó bóp chặt cổ “người” kia, mang người đi.

Trong nháy mắt, trên đất chỉ còn thi thể của đám dơi hút máu.

Đinh Vũ, Lưu Nhược Tuyết đưa mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau không nói gì.

Lưu Nhược Tuyết suy đoán: “Có lẽ cấp S cần một mình đấu với boss, đánh nhau động tĩnh quá lớn, dễ dàng lấy sang người vô tội chăng?"

Mặt Đinh Vũ lạnh lùng, nghĩ thầm, mình có lòng tốt giúp đỡ mà anh ta cứ làm như mình đoạt quái của anh ta không bằng… Sau này mình sẽ không nhiều chuyện như thế nữa!

Trong sân trường, khắp nơi đều là thi thể của dơi hút máu.

Mùi máu tanh như có như không phiêu đãng trong không khí, gần như muốn khơi gợi một ý niệm nào đó sâu thẳm trong lòng con người.

Boss rú lên một tiếng gào thét, tiếp sau nắm lấy cánh tay tráng kiện của Hàn Nhất Bình, ý đồ ép anh ta buông tay.

Trước mắt Hàn Nhất Bình đen kịt, vừa không để ý tới boss đã tránh thoát.

Boss quỷ hút máu có những ngón tay sắc như dao, cười gằn muốn xé l*иg ngực đối thủ.

Máu tươi tung toé.