Chương 45: Đường hiên

Chương 45: Đường Hiên

Edit: Nukaly

Trong phòng tiệc.

Nhóm ba người Lục Thanh Trần, Vân Lan, Ellen vừa mới xuất hiện liền trở thành những người bắt mắt nhất trong đám đông.

"Đây không phải là thợ săn Vân Lan và thợ săn Ellen sao?"

"Trên Offical Website có ảnh chụp của bọn họ, khẳng định là bọn họ đó.”

"Tớ nghe nói Lục Thanh Trần có qua lại thân thiết với mấy thợ săn cấp S, không nghĩ tới lại là sự thật..."

"Có thể mời người như vậy làm hộ vệ cho mình, cũng không biết phải thân tới mức nào nữa? Sao tôi lại không có may mắn biết được cấp S chứ?”

Có người mang tới tận sáu vệ sĩ là thợ săn cấp B, lúc mới tới thái độ còn khá là kiêu căng. Đợi đến lúc nhìn thấy (Vân Lan và Ellen phía sau) Lục Thanh Trần biểu tình lập tức thay đổi.

"Cậu Lục, đã lâu không gặp."

Mấy người vây quanh Lục Thanh Trần, nhiệt tình chào hỏi. Thật giống như bọn họ là bạn thân nhiều năm, giao tình thâm hậu.

Nhưng mà trên thực tế, Lục Thanh Trần liếc mắt qua, căn bản không nhận ra đối phương là ai.

Chỉ có điều anh cũng không vạch trần, cười cười đứng nói chuyện với mấy người đó.

“Đã lâu lắm rồi không tới mấy nơi như thế này.” Vân Lan ở trong góc lười nhác.

Cô mặc lễ phục màu đỏ, khí tràng bộc lộ mười phần, xinh đẹp không gì tả nổi.

“Tính ra từ ngày em rời khỏi nhà họ Vân tới giờ quả thật cũng đã qua một quãng thời gian rất dài rồi.” Ellen đồng ý.

Vân Lan cười khẽ. Tính cả đời trước, cô đã có tới hơn hai năm không tới mấy nơi như tiệc rượu này rồi.

"Cô Vân, liệu tôi có thể mời ngài nhảy một điệu hay không?” Tướng mạo của Vân Lan hàng đầu, gia thế hạng nhất, năng lực cá nhân xuất sắc, lập tức có người không sợ chết đi tới bắt chuyện.

“Tôi đã có bạn nhảy rồi.” Vân Lan tự nhiên dắt tay Ellen: “ Nếu như tôi khiêu vũ với người khác, anh ấy sẽ tức giận."

Người đến cười gượng gạo rồi ảo não rời đi.

"Cô chủ." Ellen như là bị phỏng, cố gắng rút tay về.

Vân Lan giữ chặt không tha, nhỏ giọng nói: “Giúp em làm hạ bia đỡ đạn xíu đi."

"Được." Cơ thể Ellen cứng ngắc, phảng phất như con rối bị giật dây, mặc cho người bài bố.

"Cũng không biết pháp sư hệ vong linh sẽ quấy rối kia khi nào sẽ xuất hiện."

Vân Lan thấp giọng nỉ non, ngồi ở một góc nhẫn nại chờ đợi.

“Cậu chủ Tống, xin anh hãy tin tôi đi mà, ta đã nghiên cứu ra chính xác cách để sử dụng năng lực của mình rồi. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa tôi tôi nhất định có thể phát huy ra thực lực của một thợ săn cấp A, một mình dọn sạch phó bản." Đường Hiên rất chắc chắn nói, chỉ kém không vỗ ngực cam đoan mà thôi.

Thanh niên được gọi là " Cậu chủ Tống” xì cười một tiếng: “Dựa vào đâu tôi phải tin anh?”

"Trước đó lúc anh biểu diễn, dùng xương mèo xương chó làm thành bộ xương khô thật sự yếu đuối không chịu nổi, không có chút lực công kích nào.

Xương người làm thành binh sĩ xương khô thực lực còn ổn, chỉ có điều so với một thợ săn cấp D vẫn còn hơi yếu, phải dựa cả vào ưu thế số lượng mới có thể đánh thắng.”

"Thế nhưng nguồn nguyên liệu là một vấn đề lớn. Tôi lấy đâu ra nhiều xương người để anh chế tác lượng lớn binh sĩ xương khô như thế?”

"Để cho tôi nói ấy, cái năng lực này của anh đơn giản chính là vô bổ! Chỉ có mỗi tên tuổi là cấp A thôi chứ chẳng có chút lợi hại nào, không thể sử dụng được.”

“Lần này không còn như thế đâu mà.” Đường Hiên vội vã nói: "Tôi đã thử dùng xương của hổ và sư tử làm nguyên vật liệu rồi, uy lực của binh sĩ chế tác ra đã tăng mạnh!"

"Uy lực tăng mạnh? Có bằng một thợ săn cấp B không?” Cậu chủ Tống hỏi.

Đường hiên câm lặng, đến nửa ngày mới nói được: “…Không bằng, vẫn chỉ là cấp D, Chỉ mạnh hơn nhiều hơn lính làm từ xương người thôi.”

“Cấp D? Lại còn phải làm từ xương hổ và sư tử?” Cậu chủ Tống vô cùng không còn gì để nói: “Anh có biết hổ và sư tử là động vật được bảo vệ, cấm không được phép săn bắn hay không? Tôi đi đâu kiếm về nhiều nguyên liệu cho anh sài như vậy? Không có vật liệu thực tế, sao anh có thể phát huy thực lực?"

Đường Hiên không còn gì để nói.

"Trước khi nghĩ ra cách giải quyết các vấn đề này đừng tới tìm tôi.” Cậu chủ Tống bị quấy đến đau cả đầu, một lòng một dạ muốn ném người đi.

Khóe mắt thoáng nhìn các khách khứa đang ngồi, anh ta bỗng nhiên nhanh trí suy nghĩ: “Nếu không anh thử qua hỏi mấy người ở chỗ kia xem? Hôm nay ở chỗ này có nhiều người giàu như vậy, nói không chừng lại có người cảm thấy hứng thú đấy.”

Nói xong, anh ta không tiếp tục để ý tới Đường Hiên nữa, nhanh chân bước đi.

Những vị khách khứa khác?

Đường Hiên như thể đã mở ra cánh cửa của thế giới mới, hứng thú bừng bừng chạy đi tìm những người khác nói chuyện.

“Em có biết tuổi tác và tướng mạo của kẻ gây rối không?” Khách khứa không ngừng lưu chuyển, hồi lâu cũng không xảy ra náo loạn, Ellen giống như nói chuyện phiếm nhắc đến.

Vân Lan: ". . . Không biết."

Cô chỉ là dưới tình huống cực kỳ ngẫu nhiên đọc được mấy bài báo kia thôi, nội dung chi tiết thật sự không thể nhớ được~

Huống chi lúc quay ngược thời gian đã là thế kỷ mới năm thứ năm rồi.

Thời gian đã qua đi hai năm, lại không phải chính mình tham dự sự kiện, trong đầu chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ, những thứ khác đều nhớ không rõ.

Ellen: "Chờ người kia ra tay rồi bắt lại cũng không muộn."

Vừa dứt lời, có một thanh niên khoảng chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đi tới: “Chào ngài, tôi là thợ săn triệu hoán vong linh cấp A, Đường Hiên. Có thể xin ngài rút ra mấy phút nói chuyện với tôi được không?”

Hệ triệu hoán vong linh?