Chương 2: đi cùng em
Edit: Nukaly - Fanpage: Nukaly
Chào các bạn: Team chỉ có 1 edytor và con đường beta còn xa xôi nên còn nhiều sai sót, nếu bạn đọc được những chỗ có lỗi chính tả hoặc ngữ pháp xin hãy coment, bình luận để mình sửa ạ
Tiếng gõ cửa vang lên.
Vân Lan mở cửa, phát hiện người tới là Ellen: “Vào đi rồi nói.”
Vân Lan ngồi trên ghế, Ellen lo âu nhìn cô: “Tư cách người thừa kế đột nhiên bị đoạt đi, em có cảm thấy khó chịu không?”
Vân Lan: "A. . . Cũng tạm."
Lần đầu tiên trải qua quả thật khó mà đón nhận.
Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ cô đã được nuôi dưỡng ở bên cạnh ông nội. Tất cả mọi người đều nói với cô, tương lai cô sẽ tiếp quản tập đoàn Vân thị, cô nhất định phải đủ xuất sắc.
Người khác nói như vậy, cô cũng tin như thế, bao gồm cả chuyện coi "Trở thành xuất sắc người thừa kế" như mục tiêu duy nhất của cuộc sống.
Thế nhưng, vài một ngày nào đó, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Cô thức tỉnh một dị năng cấp S vô dụng, không chỉ mất đi thân phận người thừa kế mà còn bị đuổi ra khỏi nhà chính.
Vân Lan đã từng oán giận chính mình. Cô đã từng cho rằng do mình biểu hiện quá kém nên người nhà mới triệt để thất vọng như vậy.
Chẳng qua, bây giờ cô không còn nghĩ như thế nữa rồi.
Đã từng trải qua một lần, cô biết rõ làm "Vân Lan" vui vẻ hơn làm một “người thừa kế Tập đoàn Vân thị " nhiều.
Rời đi không phải việc xấu.
Ellen: "Nếu như em muốn cướp lại vị trí người thừa kế này, anh có thể giúp một tay."
Vân Lan từ chối: "Em không muốn tranh cướp quyền thừa kế này nữa, chỉ muốn an tĩnh rời khỏi nhà chính sau đó tự thành lập một công hội của mình mà thôi."
Đời trước cô có rất nhiều tiếc nuối, đời này cô sẽ nỗ lực bù đắp lại tất cả.
Nếu không phải ông nội không đồng ý cho cô mang Ellen đi thì cô đã sớm đi rồi.
Vân Lan đang khổ não lại thấy Ellen nhấc tay phải của cô lên, hôn lên mu bàn tay của cô một cái: “Anh hiểu rồi.”
Vân Lan: "? ? ?"
Anh hiểu cái gì cơ?
Còn chưa kịp dò hỏi đã thấy Ellen lùi ra khỏi phòng.
“Quái thật, rõ ràng đời trước lúc rời đi mình còn đi cùng Ellen cơ mà, lúc đó mình đã bàn bạc như thế nào nhỉ?”
Vân Lan cố gắng nghĩ lại, lại phát hiện mình chẳng nhớ ra được chuyện gì.
Cô chỉ nhớ rõ khi đó mình vô cùng đau lòng, là Ellen thu dọn hành lý xong xuôi sau đó đỡ cô đi ra ngoài.
Quá trình còn tính là thoải mái, đến mức không có chút ấn tượng nào.
"Lẽ nào đời trước ông nội không từ chối thỉnh cầu của mình sao?”
"Không thế nào, có khi lúc đó mình khó chịu quá còn quên luôn không nhắc tới ấy chứ!”
“Vậy rốt cuộc là làm sao đây…”
Trong khi cô đang rối rắm, Ellen đã trở lại phòng ngủ: "Hải gia đã đồng ý cho anh đi với em rồi, bây giờ bắt đầu thu dọn hành lý nhé?”
Vân Lan nhìn Ellen, như thể mình không quen biết người này.
Nếu như cô vẫn còn là cô của mười tám tuổi, trong lúc đang đau lòng quá độ nhất định sẽ không thể suy nghĩ được gì.
Thế nhưng bây giờ tâm hồn của cô đã hai mươi mốt tuổi, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng vô cùng hiểu rõ tính tình của ông nội.
Nói hay thì con người ông rất “lý trí”. Sau khi nhận định tương lai thế giới này là của các thợ săn, xác định một dị năng cấp S rác rưởi không thể nào lãnh đạo được tập đoàn Vân thị vững mạnh nên ông không chút do dự vứt bỏ người thừa kế mà mình đã nuôi dưỡng hơn mười năm.
Nếu nói theo tình thì ông chính là một người "Bạc tình" thì là, dù cho quan hệ với ông có gần gũi thân thiết như thế nào thì chuyện nên xử lý như thế nào ông cũng sẽ xử lý như thế đó, tuyệt không pha tạp một chút tình cảm nào.
Một người như vậy, sẽ không tùy tiện thay đổi quyết định, trừ phi gặp phải chuyện gì bất đắc dĩ.
“Anh nói với ông như thế nào vậy?” Vân Lan hỏi.
Ellen dịu dàng cười cười: "Anh nói, anh chỉ muốn ở bên cô chủ thôi. Sau khi nói rõ với Hải gia rồi ông liền đồng ý."
Vân Lan: " .. . ."
Gạt người!
Lấy tính cách trước sau như một của ông nội, ông ấy mới mặc kệ trong lòng anh nghĩ như thế nào, ông sẽ chỉ làm chuyện mà ông đã nói. Anh có vui hay không, có thoải mái hay không, thật sự chẳng hề quan trọng.
“Sao vậy?" Ellen nghiêng đầu, trong ánh mắt toát ra chút khó hiểu.
Tóc ngắn màu đen xoã tung, đôi con ngươi sạch sẽ trong suốt giống như Hắc Diệu Thạch, sống mũi cao thẳng, bờ môi phấn nộn, thoạt nhìn vô cùng ôn thuần vô hại.
Vân Lan: "Ellen, anh tuyệt đối sẽ không phản bội em, có phải không?”
“Ừ.” Ellen không chút do dự quỳ một gối: “Chỉ cần là mệnh lệnh của em, bất kể phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng anh cũng không chối từ."
"Vậy thì không sao hết.” Vân Lan đứng lên: "Thu dọn hành lý, chúng ta đi.”
**
Cũng không mất bao nhiêu thời gian, ô tô rời khỏi nhà chính, càng đi càng xa.
Vân Hải Dương đứng ở bên cửa sổ, nhìn bọn họ đi xa.
"Đồng thời nắm giữ dị năng ám sát cấp S và dị năng hệ hỏa cấp S, sức chiến đấu siêu cường, lại chỉ muốn phục vụ nguyên chủ?"
"Nếu như không cho phép cậu ta tiếp tục ở bên con bé thì sẽ coi toàn bộ tập đoàn Vân thị là địch?"
"Đúng là một thẳng điên!"
Tâm trạng Vân Hải Dương trước nay chưa từng nặng nề tới vậy.
Ông đột nhiên ý thức được, tình huống mà mình lo lắng nhất đang từ từ biến thành sự thật.
Trước mặt thợ săn cấp S có trị giá vũ lực siêu cao, cho dù có là tập đoàn tài chính lớn như Vân thị cũng không đáng nhắc tới.
**
"Cô chủ, sau này em định làm gì?” Ellen hỏi.
Vân Lan: "Lúc cha mẹ mất có để lại cho em một mảnh đất trống, em muốn xây công hội ở chỗ đó."
"Ngoài ra, em còn muốn mở một cửa hàng, chuyên bán các loại trang bị thích hợp cho các thợ săn ma sử dụng.”
"Đáng tiếc, tiền mặt trong tay em không đủ, bằng không em sẽ xây một chung cư cho các nhân viên làm ký túc xá.”
“Có cần anh làm gì không?” Ellen lại hỏi.
"A. . ."
Vân Lan nhớ tới, lúc này Ellen còn chưa thức tỉnh dị năng.
Nửa tháng sau, có một cánh cửa đột ngột xuất hiện ở trên cao tốc. Cô ngoài ý muốn bị cuốn vào, không rõ sống chết.
Vì cứu cô, Ellen thức tỉnh dị năng ám sát cấp S và dị năng hệ hỏa cấp S, lúc này mới có thể trở thành thợ săn song hệ duy nhất cấp S trong nước.
"Tạm thời không cần giúp đỡ gì đâu.” Vân Lan bảo tài xế: “Tới công hội thợ săn."
Phần lớn các công hội đều do các tổ chức phi chính phủ của các thợ săn đẳng cấp cao đăng kí thành lập. Sau khi thực lực tổng hợp đạt đến một trình độ nhất định còn có thể xin thăng cấp.
Công hội cũng giống như thợ săn, từ cao xuống thấp chia thành năm cấp bậc S, A, B, C, D.
Công hội thợ săn là tổ chức chính thức, không chỉ chịu trách nhiệm đánh giá cấp bậc xếp hạng của thợ săn mà còn chịu trách nhiệm tuyên bố nhiệm vụ.
Lúc cửa xuất hiện sẽ ngay lập tức tiến hành phong tỏa, phòng ngừa dân chúng đi nhầm vào.
Đồng thời, công hội thợ săn cũng sẽ đưa ra các nhiệm vụ liên quan và kêu gọi các thợ săn thành lập tổ đội đi vào thu dọn phó bản.
(Phó bản: trong game, đây là nơi chuyên biệt để đánh quái)
Mặt khác, tất cả các thợ săn cấp B và từ cấp B trở lên, chỉ cần đã từng đăng ký ở công hội thợ săn tháng thế sẽ nhận được một khoản trợ cấp nhất định.
Nếu như có phát hiện lớn về cánh cửa báo lên công hội thợ săn còn có thể nhận được phần thưởng tiền mặt siêu phong phú.
Đối với các cánh cửa, từ trước đến nay mọi người chưa từng ngừng thăm dò. Nhưng mà số lượng thợ săn thức tỉnh quả thực quá ít, mỗi lần vào phó bản số lượng thương vong vô cùng nặng nề. Thường xuyên qua lại, số lượng thợ săn luôn duy trì trong một phạm vi nhất định.
Lần này tới công hội thợ săn, Vân Lan dự định biểu diễn một chút giá trị của bản thân mình.
**
“Thợ săn Vân Lan, đã lâu không gặp." Hội trưởng công hội thợ săn, thợ săn cấp S Phương Lâm Ý cười chào hỏi.
Phương Lâm Ý là một ông lão hơn bảy mươi tuổi, tóc đã trắng như tuyết, lúc đi bộ còn phải chống gậy.
Chỉ có điều, Vân Lan đã từng nhìn thấy dáng vẻ lúc chiến đấu của ông, tuyệt đối không thể ngộ nhận ông thành một ông cụ tầm thường được.
“Từ sau lần trước đến công hội thợ săn kiểm tra tới nay, quả thật đã có đoạn thời gian không gặp." Vân Lan mỉm cười nói: “Gần đây cháu vẫn luôn ngày đêm nghiên cứu dị năng, trong lúc vô tình đã có một chút phát hiện thú vị."
Phương Lâm Ý: "Phát hiện thú vị?"
Vân Lan: "Có thể mượn dùng phòng thí nghiệm của ngài một chút không?”
Phương Lâm Ý: "Tất nhiên là được."
Đối mặt với thợ săn cấp S, bất kể là ai cũng sẽ có thêm mấy phần nhẫn nại.
Bên kia cánh cửa không chỉ có ma vật mà còn có khoáng thạch, thảo dược và các loại bảo thạch ma pháp.
Sau khi quét sạch ma vật, mọi người sẽ khai thác tài nguyên và tiến hành nghiên cứu chuyên sâu.
Thân là tổ chức chính thức, công hội thợ săn đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong phòng thí nghiệm, một người mặc áo blouse đang cẩn thận từng li từng tí thao tác đồ trên tay. Tay trái người này cầm ống nghiệm, tay phải dùng sức đè ép, ép gốc thảo dược màu đỏ thành nước, nhỏ vào bên trong ống nghiệm.
Một giọt, hai giọt, ba giọt. . . Khi giọt thứ năm rơi xuống, chỉ nghe thấy "XÌ..." Một tiếng, dung dịch bên trong ống nghiệm trong nháy mắt sôi trào, sau đó dần dần bình tĩnh lại.
Lúc này, một lọ Thuốc hồi phục màu đỏ nhạt đã sẵn sàng.
Vân Lan: "Mượn dùng chút vật liệu."
Phương Lâm Ý: "Cứ tùy ý."
Vân Lan lấy nguyên liệu làm thuốc phục hồi, xếp chúng theo tỷ lệ nhất định sau đó nói thầm: " . Dung hợp."
Một giây sau, cácvật liệu tập hợp lại với nhau sau đó lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Trong không khí xuất hiện chất lỏng màu đỏ, màu sắc tươi đẹp, nhìn giống như máu thịt.
Vân Lan nói với Phương Lâm Ý: “Thứ chân chính chữa trị vết thương trong nước thuốc là thần chi huyết.”