Chương 3: Quyết Định Về Nhà

Vương mập mạp là một người hung ác, đối với xác sống độc ác, đối với bản thân mình cũng hung ác không kém. Khi nãy lúc hăn gϊếŧ zombie vì dùng quá sức, bàn tay bị thủy tinh rạch đứt, nhưng sắc mặt hắn không thay đổi chút nào, thậm chí còn cười.

Trước khi gã từng thấy một bài thảo luận trên internet, hỏi rằng thế nào thì mới là người tàn nhẫn nhất? Người tàn nhẫn nhất là người ngay cả đối với bản thân mình cũng vô cùng độc ác. Hơn nữa còn khuyên ngủ các bạn nữ đừng tìm người như vậy để yêu đương. Vì loại người này hầu hết đều là máu lạnh!

Phía dưới còn bổ sung thêm phương pháp chứng minh. Đó chính là: Vào mùa đông, kiểm tra xem điện thoại của đối phương đặt mấy lần chuông báo thức. Nếu như chỉ có một thì ngàn vạn lần chớ có cùng người đó lui tới. Đoạn sau còn có giải thích nói rằng là sáng sớm mùa đông, chỉ cần một lần chuông báo thức đã có thể gọi hắn dậy thì đây tuyệt đối là cái người hung ác. Chủ nhân bài viết còn nói bản thân mình cần đặt năm cái báo thức mới có thể dậy.

Đối với lời nói không có căn cứ như vậy, lúc ấy Vương Thắng Lợi cũng chỉ cười nhạt bỏ qua, cũng không phát biểu cái nhìn. Nhưng hắn chính là loại người chỉ cần một lần đồng hồ báo thức là có thể thức dậy vào sáng sớm mùa đông lạnh giá.

Sau khi gϊếŧ chết một con zombie, hắn cũng không chạy trốn ngay lập tức mà mặc lại quần, đi ra sau phòng khách, tìm được một chiếc dao phay dài hơn một thước (hơn 40cm). Phòng an ninh của xưởng ở trong một căn nhà hai tầng nhỏ, đằng trước là phòng an ninh, phái sau là phòng tiếp khách, bên trên là nhà trọ.

Nhưng mà phòng tiếp khách bị bọn hắn coi là phòng bếp kiêm phòng ăn, Vương mập mạp lấy ra một thanh dao phay từ trên tủ bếp. Không vội vã chạy thoát thân mà khiêng toàn bộ bàn ghế, chồng lên bàn làm việc để chặn cửa sổ.

Cửa chính đang đóng, mặc dù không cao nhưng có thể tạm thời chặn lại zombie. Nhưng mà cửa sổ đã vỡ nếu không chặn lại đoán chừng đợi hắn chạy lên đến tầng hai thì zombie cũng đã theo sát.

Cùng lúc đó những zombie đang “ăn tiệc” bên ngoài cũng đã phát hiện ra mập mạp, bắt đầu vừa gầm thét vừa chạy đến. Con zombie đầu tiên vừa thò đầu vào, Vương Chiến Thắng không nói hai lời, ngay lập tức dùng dao trong tay chào hỏi. Dịch trong não zombie bắn tung tóe khắp mặt đất, vừa định chém thêm nhát thứ hai hắn đã phát hiện có rất nhiều zombie đang vọt tới.

Hắn chửi bậy một tiếng, mấy con zombie này phần lớn đều chạy ra từ mấy quán xá gần đây. Trước kia nơi đó vốn cũng là xưởng sản xuất nhưng về sau vỡ nợ, phá sản. Xưởng bị người mua lại, biến thành “trung tâm giải trí”, chính là nơi ăn chơi, đánh bạc ngay cả chơi gái cũng có.

Ban đêm thường xuyên nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc, còn có tiếng nam nữ hò hét. Bây giờ còn đang là kỳ nghỉ lễ, bên trong chắc chắn có rất nhiều người.

Vương mập mạp lại nhìn thấy có bảy, tám con xác xống đang đuổi theo hai, ba người sống chạy về phía này. Hăn không thể làm gì khác, chỉ có thể ngăn cản qua loa một chút sau đó liền chạy lên tầng hai. Chuẩn bị lấy một ít đồ vật rồi chạy trốn. Lên đến tầng hai, hắn điên cuồng gõ cửa, trong xưởng có bảy nhân viên an ninh, ngoại trừ một người xin nghỉ, còn lại đều ở đây.

Hơn nửa đêm đập cửa, bên trong truyền ra một vài tiếng mắng nhưng vương mập mạp cũng không quan tâm nhiều như vậy, hắn chỉ đến thông báo, bọn họ có tin hay không hắn chẳng quan tâm. Giống như Lý Xuân Chương cũng không quay lại cứu hắn, Vương Lộ Thắng cũng không tức giận, bởi vì bây giờ hắn cũng không có ý định cứu Lý Xuân Chương, hắn cũng định tự mình chạy lên tầng trên. Bởi vì vậy nên không ai có lý do trách người khác. Người không vì mình trời tru đất diệt.

Vương mập mạp chạy về phòng của mình, hét lớn với Lâm Hoan còn đang ngủ say: “ Sinh hóa nguy cơ, có xác sống mau dậy chạy đi đừng có ngủ nữa!”



Kết quả đương nhiên là Lâm Hoan che đầu tiếp tục ngủ. Cảnh báo cũng cảnh báo rồi, có tin hay không đều do bọn hắn Vương Lộ Thắng trực tiếp mở tủ quần áo, lấy ra một cái balo, lại bỏ vào trong đó mấy bộ quần áo sau đó lấy thêm vài đồ vật quan trọng, sau đó lấy thêm mấy cái phi đao buộc vào ngang hông.

Hắn có một kỹ năng tuyệt đỉnh đó là ném phi đao, trong khoảng cách mười bước, ném đâu trúng đó, trăm phát trăm trúng. Trước đây hắn rất thích chơi ném phi tiêu, nhưng cảm thấy chưa đã nghiền nên mua mấy cái phi đao từ trên mạng về để chơi đùa một chút.

Kết quả sau khi mua về mới phát hiện là phi đao không sắc, là loại lưỡi đao cùn. Hơn nữa trọng lượng của phi đao cũng khác, rất khó ném trúng, lặp đi lặp lại tập luyện cũng vẫn ném không chính xác. Sau đó hắn tận dụng vật liệu thừa trõnguz xưởng, dùng máy cắt cùng máy mài tự mình làm phi đao, không có kích thước cố định, có nhiều kích thước, luyện chế hoàn toàn bằng cảm giác.

Cuối cùng làm thành mười cái phi đao. Sau đó cũng không luyện tập quá nhiều, hai tay luân phiên tập luyện. Trải qua hơn hai năm rèn luyện, rốt cuộc luyện thành trong mười bước bách phát bách trúng.

Mười bước cũng chỉ khoảng sáu, bảy thước, nếu xa hơn sẽ bị lệch, rất khó trúng. Cũng bởi vì như vậy, cả người Vương mập mạp đều là thịt béo nhưng hai cánh tay thì lại là cơ bắp thật, có thể nói là rắn chắc như thép.

Mấy cái phi đao này đều đã được hắn mài sắc, cho dù không sắc bằng người ta dùng thép tốt để làm ra đạo cụ chuyên nghiệp nhưng nếu dùng lực ném ra để gϊếŧ zombie thì cũng đủ rồi.

Còn có dao phay trong tay hắn cũng là bản thân hắn tự tay mài, mùa hè dùng để bổ dưa hấu nhưng vì để cho đẹp, hắn liền làm thành hình dạng của dao nepal trong quân đội. Nói về độ sắc bén thì con zombie vừa rồi đã được trải nghiệm, không cần nói cũng biết.

Vương mập mạp lấy đủ đồ, chuẩn bị đi ra ngoài thì bắt gặp Hồ Nhất Đao cũng đi ra. Hồ Nhất Đao là một người quân nhân đã giải ngũ, trong ngày thường ăn nói cẩn thận, làm việc kỹ càng, có trách nhiệm. Quan hệ của hắn và Vương mập mạp cũng không thân thiết nhưng hai người trước nay làm việc khá ăn ý, cho đến bây giờ rất ít khi đùa giỡn. Hơn nữa Hồ Nhất Đao và Lý Xuân Chương hai người ở cùng một phòng trọ nên khi Lý Xuân Chương chạy về phòng trọ đương nhiên cũng đã kể cho hắn chuyện vừa xảy ra.

Bây giờ hắn lại nghe thấy tiếng hét của Vương mập mạp, lập tức chạy ra ngoài xác nhận. Hăn nhìn Vương mập mạp một cái, đúng lúc Vương Thắng Lợi đang tra phi đao vào đai lưng.

Vương Thắng Lợi có năng lực chiến đấu rất mạnh, thứ này có liên quan đến tính cách và những chuyện mà hắn đã trải qua. Hắn bị đuổi học từ rất sớm, lăn lộn trong xã hội cũng đã làm đủ loại công việc từ sửa xe, làm công nhân trên công trường, thợ xây, công nhân cốt thép, thợ mộc...

Sau đó vì ngại mệt mỏi, mới đến công xưởng làm bảo an. Cho nên mới nói học được rất nhiều cũng biết rất nhiều nhưng đều không tinh thông, nhưng tóm lại là trên thân cũng có chút ít bản lĩnh có thể dùng được.

Hồ Nhất Đao muốn có được đáp án xác thực rằng chuyện gì đang xảy ra từ miệng Vương Thắng Lợi. Nhưng hiện tại, Vương mập mạp còn chưa lên tiếng thì hắn đã tin, bởi vì hắn thấy đùi của tên mập mạp này đang chảy máu, cây đao bên người dính máu. Vương mập mạp gật đầu một cái với hắn, trầm giọng nói: “Sinh hóa nguy cơ!”

Nói xong cúi đầu, quấn quanh đùi một cuộn băng cầm máu. Hồ Khắc Đao có được câu trả lời khẳng định của mập mạp, ngay lập tức đi gọi những người khác dậy. Uy tín của Hồ Nhất Đao lớn như vậy bởi vì hắn là quân nhân giải ngũ, hơn hết hắn còn là đội trưởng đội an ninh.

Những người khác không tình nguyện đứng lên, sau khi biết được tình huống, trừ ra Vương mập mạp ba người bọn họ, toàn bộ những người khác vẫn không tin cho đến khi nhìn thấy xác sống qua cửa sổ tầng một thì mới đổ mồ hôi lạnh toàn thân.



Vương mập mạp chuẩn bị xong, định rời đi thì bị Hồ Nhất Đao ngăn lại: “Thăng lợi ngươi chuẩn bị rời đi à? Bây giờ chúng ta nên đoàn kết, nhất trí mới có thể còn sống. Cậu rời đi như vậy quá nguy hiểm!”

Mọi người cũng không phải năm mươi, sáu mươi tuổi lão già, cũng đã xem qua phim zombie, xác sống đều có chút kinh nghiệm. Dưới tình huống này, tỷ số sinh tồn của tập thể lớn hơn hành động một mình rất nhiều.

Vương mập mạp lắc đầu từ chối nói: “Ở lại nơi này kết quả cuối cùng cũng là phải chết. Cửa tầng một không thể ngăn cản lũ zombie bên ngoài quá lâu.”. Vương Thắng Lợi vừa dứt lời, tiếng zombie gầm gừ dưới lầu càng trở nên to hơn như thể sắp xông vào đến nơi vậy.

Hồ Nhất Đao lại nói: “ Nơi này đúng là không thể nhưng tòa nhà văn phòng có thể, hơn nữa ở đó có không ít thức ăn, nước uống. Đủ để chúng ta cầm cự được một khoảng thời gian.

Vương Thắng Lợi biết ý của Hồ Nhất Đao là muốn lợi dụng tòa nhà văn phòng vững chãi mà cố thủ đợi cứu viện đến cứu. Tầng một của tòa nhà văn phòng dùng làm nơi làm việc, tầng hai cũng là nhà ở. Cả tầng hai chỉ có giám đốc cùng vợ chồng phó giám đốc ở. Thỉnh thoảng tổng giám đốc hoặc chủ tịch cũng sẽ đến ở một thời gian.

Nhà máy thuộc về tư nhân, vợ chồng phó tổng giám đốc đã đi ra ngoài di lịch, tổng giám đốc ở Đài Loan cũng chưa trở về. Tòa nhà văn phòng chứa không ít thức ăn, hơn nữa còn có hai cánh cửa sắt. Là sắt chất lượng tốt chứ không phải loại cửa sắt cuốn mỏng như giấy. Tòa nhà văn phòng có lương thực hơn nữa còn vững chắc, ở nơi đó thật sự là khá hợp lý.

Nhưng Vương mập mạp không muốn cố thủ ở một chỗ, thứ nhất bởi vì nếu cố thủ một chỗ sẽ rất khí nhìn thấy cứu viện, sinh hóa nguy cơ ập đến không hề có chút cảnh báo nào, không giống như bệnh dịch, sẽ từ nơi này truyền nhiễm đến nơi khác, hoặc sẽ có lười đồn đại, có thể đoán trước.

Vương mập mạp cả ngày lướt internet cũng chưa từng nghe được lời đồn đại nào. Cho nên hắn suy đoán sự việc này là xảy ra trên toàn cầu. Nếu như xảy ra trên toàn cầu, nơi nơi đều xuất hiện zombie thì khả năng có cứu viện rất nhỏ.

Thứ hai là hắn bị thương, mảnh thủy tinh còn cắm ở trên đùi, hắn phải đi tìm cách chữa trị cho chân của mình. Nếu không chẳng cần đến bị zombie ăn thịt hắn cũng sẽ chết bởi những nguyên nhân khác tỷ như nhiễm trùng...

Hắn cũng không biết miếng thủy tinh cắm trên chân mình có dính phải vi khuẩn từ trên người con zombie kia hay không. Nếu thật dính vậy hắn sớm muộn cũng sẽ phải chết. Cho nên vừa nãy hắn đổ thẳng một lọ nước sát khuẩn lên vết thương, làm cho hắn đau đến há miệng.

Vết tương khá sâu, phải khử độc và khâu lại nếu không tuyệt đối sẽ bị nhiễm trùng. Thứ ba thì là Vương Lộ Thắng không phải dân bản địa, nơi này là duyên hải tỉnh Phúc Kiến. Quê quán của hấn ở Tô Bắc, cách nơi này hơn một ngàn cây số. Trong nhà còn có cha mẹ đã lớn tuổi.

Trước kia lúc còn trẻ thì không sao, không nghĩ đến cảm thụ của cha mẹ. Bây giờ hắn cũng không còn nhở, hiểu được cha mẹ nuôi lớn mình cũng không dễ dàng. Mình vừa không thể cho bọn họ sống sung túc cũng không thể ở cạnh báo hiếu, vì vậy hắn nghĩ những ngày cuối cùng như thế này hắn nên trở về bên cạnh bọn họ, cho dù chết cũng phải cùng chết.

Nếu như bây giờ bọn họ đã biến thành zombie thì mình cũng phải về nhà mặc đồ tang cho họ.