Chương 4: Quyết định về nhà

Vương mập mạp đã quyết định rời đi, Hồ Nhất Đao cũng biết mình không giữ được hắn, cũng không tiếp tục khuyên, để cho mọi người tự tìm kiếm vài thứ vũ khí tiện tay chuẩn bị chạy đến tòa nhà văn phòng bên cạnh!

Cửa của tòa nhà văn phòng bị khóa lại, nhưng Hồ Nhất Đao có một cái chìa khóa dự bị có thể mở cửa, cũng không cần lo lắng, Hồ Nhất Đao còn nói mình sẽ tạo tiếng vang thu hút đám zombie, tạo cơ hội cho Vương mập mạp phá vòng vây rời đi!

Nhưng mà mọi người mới vừa xuống lầu, đã thấy zombie đánh đổ chướng ngại mà vào, lúc này đám người hoảng loạn, chạy ngược trở lại suýt nữa tạo thành tai nạn dẫm đạp lên nhau, Vương mập mạp bởi vì đi ở phía sau, nên bị đám người đẩy trở về. Nếu không hắn sẽ gϊếŧ zombie mà ra ngoài. Trong lúc hoảng loạn, mọi người chạy loạn thế mà tất cả đều chạy lên sân thượng.

Vương mập mạp đẩy mọi người ra, muốn thoát ra ngoài, nhưng phát hiện có đến bảy, tám con zombie đã đi vào tầng một, một mình hắn khó có thể đối phó, cũng đành lui về sân thượng! Cũng may trên sân thượng cũng có cửa chặn lại đám zombie, có thể ngăn cản bọn chúng một khoảng thời gian!

Cánh cửa này phải mở từ bên trong, không cần người chặn cửa, mà zombie thì chỉ biết đυ.ng cửa! Cửa sân thượng vốn là làm bằng thép, nghe có một chứ thép, nhưng phần lớn vẫn là làm bằng nhựa, bị zombie liên tục va chạm, đã sắp sửa hỏng!

Mọi người hoảng loạn giống như con kiến trên chảo nóng, thật ra thì sân thượng tầng hai cũng không quá cao, Hồ Nhất Đao dùng kỹ năng của mình hoàn toàn có thể nhảy xuống, nhưng những người còn lại thì không dám làm vậy, bình thường ăn ngon lười làm, so sánh với Vương mập mạp cũng không mạnh hơn bao nhiêu!

Cộng thêm bây giờ đã bị dọa đến nhũn cả chân, sao dám nhảy từ tầng hai xuống đất. Ngay tại lúc vội vàng, Vương mập mạp rút lấy một cây gậy sắt để phơi quần áo, dù chỉ là tiện tay cầm một cái gậy nhưng đây cũng là một cái ống thép có đường kính khoảng 5cm là ống nước kiểu cũ bởi vì hiện nay hầu hết ống nước đều làm bằng nhựa cho nên cây gậy sắt này được tận dụng để phơi quần áo.

Cây gậy này dài hơn ba thước, vừa vặn có thể chạm tới mặt đất, Vương mập mạp nói với mọi người: "Theo cây gậy này tuột xuống, ta giúp các ngươi ngăn cản một lúc!" Trừ Hồ Nhất Đao còn muốn nói gì đó, những người khác không nói hai lời, chạy đến bám vào cây gậy tuột xuống dưới.

Ngay lúc này cửa ban công cũng bị phá vỡ, có vài cái cánh tay của zombie đã vươn ra, Vương mập mạp nhanh chóng thu gom ván giường bỏ đi trên bann công để chặn cửa, dùng hết sức ngăn cản! Vào khoảnh khắc nguy hiểm như vậy hắn lại có hành động này, chẳng lẽ Vương mập mạp là loại người cao thượng, hi sinh mạng mình để cứu người khác ?

Dĩ nhiên không phải, Vương mập mạp làm như vậy, thật ra cũng là tự cứu mình! Bởi vì hắn biết không chỉ có mấy con zombie như vậy, chắc chắn có nhiều hơn rất nhiều, nếu như mọi người chạy trốn cùng nhau, đám zombie kia chắc chắn cũng sẽ đuổi theo mọi người, nếu chia nhau ra chạy trốn, zombie cũng sẽ bị chia nhỏ ra thì khả năng hắn có thể trốn thoát cũng sẽ tăng rất nhiều!

Hơn nữa cây gậy hắn vừa cầm, có chín mươi phần trăm có thể giúp hắn chạy trốn, nhưng biện pháp này chỉ có thể cho một người dùng, nếu là những người khác biết được, biết rằng chỉ có một người có thể trốn thoát, đoán chừng chẳng cần zombie tới, đám người sẽ lao vào tự gϊếŧ lẫn nhau tranh giành cơ hội sống.

Sau khi những người khác tuột xuống, quả nhiên nghe được tiếng zombie gầm thét, hơn nữa lực đẩy từ cửa cũng không phải là quá lớn, Vương mập mạp thấy mọi người đã chạy xa khoảng ba mươi thước. Dứt khoát không chặn cửa nữa, cầm lấy gậy phơi quần áo, dùng nó làm vật chống đỡ nhảy sang tòa nhà thấp lùn bên cạnh.



Phía sau phòng an ninh có một dãy nhà thấp lùn, nơi này không phải để cho người ở, mà là cho chó ở! Đó là chuồng chó, đãy chuồng chó được xây dọc theo hàng rào, mà bên ngoài hàng rào thì là đường đi, chỉ cần nượt qua tưởng rào là có thể chạy trốn!

Vương mập mạp thuận lợi nhảy lên chuồng chó, những con zombie kia sau khi phá cửa, từng cái nối đuôi nhau nhảy từ tầng thượng xuống đất, bị ngã đến gãy xương đứt gân! Vương mập mạp vốn dĩ muốn nhảy xuống từ trên chuồng chó sau đó chạy trốn!

Nhưng hắn đột nhiên nghe được tiếng chó sủa, trong chuồng chó bây giờ chỉ còn hai con chó, một con là Hắc bối, là giống chó săn lớn, còn một con khác là Kim mao! Hai con chó cũng rất thông minh, nhất là Kim mao!

Kim mao là chó của phó tổng giám đốc, bởi vì vợ chồng Phó tổng giám đốc đi du lịch, cho nên con chó này bị mang tới đây, bị đám bảo an bọn hắn nuôi! Trước kia thường xuyên như vậy, mà con chó cũng rất quen thuộc với đám bảo an!

Cộng thêm Vương mập mạp rất thích chó, cho nên cho chó ăn, dắt đi dạo, tắm cho bọn chúng, đều là do Vương mập mạp làm, nên cả hai con chó đều rất thích Vương mập mạp! Hắc bối còn có một tên gọi khác là đại hắc, bởi vì kim mao là chó của Phó tổng giám đốc cho nên được đặt tên là tử tử !

Vương mập mạp lập tức gọi tên của hai con chó: "Đại hắc, tử tử!" Kết quả hai con chó phát ra hai tiếng kêu không giống nhau, đại hắc điên cuồng sửa loạn, hơn nữa còn phát ra tiếng gầm gừ giống như zombie, Vương mập mạp nghĩ thầm đại hắc xong rồi!

Mà tử tử phát ra tiếng kêu ô ô, giống như rất sợ hãi, muốn Vương mập mạp đến cứu nó! Vương mập mạp nhìn về phía mấy con zombie đang lê lết chân gãy bò về hướng này, cắn răng một cái lại nhảy xuống chuồng chó muốn cứu tử tử!

Vương mập mạp vừa mới nhảy xuống, nhìn thấy toàn thân đại hắc đã thối rữa, thò đầu ra ngoài trên miệng chỉ còn răng năng, điên cuồng sủa muốn cắn Vương mập mạp, Vương mập mạp hoảng sợ đến mức suýt chút nữa ngã ngửa!

Nhìn thấy đại hắc như vậy, Vương mập mạp không chần chờ, vung dao phay lên, chém đứt miệng của nó, trong nháy mắt đại hắc câm! Vương mập mạp đi đến chuồng chó của tử tử, ngay lúc này trên đùi hắn truyền đến một cơn đau nhức!

Lúc này hắn mới nhớ tới trên bắp đùi mình còn đang bị găm một mảnh thủy tinh! Không kịp suy nghĩ nhiều, trong đám zombie có mấy con không bị gãy chân đã đứng dậy, chạy về hướng của hắn, Vương mập mạp mở ra chuồng chó, tử tử chui ra ngay lập tức, quấn lấy chân Vương mập mạp mấy vòng, kêu ô ô liếʍ tay của hăn!

Vương mập mạp sợ trên tay mình có máu của zombie, tránh không dám để cho nó liếʍ, mà là hai cái tay giơ lên chuồng chó, ném mạnh, chuồng chó cũng chỉ cao hai thước, tử tử mặc dù hơi mập, nhưng lực cánh tay của Vương mập mạp cũng không phải để trưng, ung dung liền đem tử tử ném lên!



Cùng lúc đó hai chỉ zombie đã chạy đến gần, nếu như Vương mập mạp mặc kệ zombie, trực tiếp chèo lên chuồng chó, có thể nói hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Nếu muốn leo lên chuồng chó ít nhất hắn phải giải quyết hai con zombie này, nếu là cách xa hơn một chút, Vương mập mạp có thể dùng phi đao giải quyết, nhưng đã sắp mặt đối mặt, đã không còn kịp rồi, chỉ có thể trực tiếp vung dao phay lên!

Mấy con zombie này cũng không chậm chạp giống như trong phim, bọn chúng cũng có tốc độ như người bình thường. Có vài con còn có thể chạy nhanh không kém gì người bình thường, muốn xử lý dễ dàng là không thể nào.

Bởi vì thân thủ của vương mập mạp không tốt, tốc độ của hắn lại quá chậm. Cho dù là ai thì với cái thân thể nặng đến hai trăm cân thì cũng không chạy nhanh nổi. Con zombia kia sắp chạm tới Vương mập mạp, trong giây phút nguy hiểm, cơ thể hắn lùi lại một chút, cúi đầu chui vào bên trong chuồng chó của tử tử. Nhà của tử tử vốn là có một gian, ở giữa là tường rỗng, có một lần bị Vương Thắng Lợi vô tình đạp hỏng nên hai gian mới thông với nhau.

Vương mập mạp muốn lợi dụng điểm này, chui vào sau đó từ lỗ ở giữa chui vào gian thứ hai sau đó ra ngoài bằng cửa của gian thứ hai. Rồi chạy ngược lại đóng cửa gian thứ nhất, nhốt hai con zombie kia ở trong gian chuồng chó.

Sau khi thành công Vương mập mạp cũng không đắc ý mà ngay lập tức trèo lên nóc chuồng chó, tử tử thông mình lại hiểu tính người cũng cắn lấy mép áo của hắn mà lên theo. Một người một chó cùng nhau cố gắng, Vương mập mạp tránh thoát mấy cái cánh tay zombie sắp tóm được chân hắn, thành công trốn thoát một kiếp này. Nhưng sau đó trên chân của hắn lại truyền đến từng cơn đau nhức dữ dội.

Vừa nãy, trong lúc leo lên đã chạm vào vết thương, mảnh thủy tinh lại cắm vào sâu hơn một tý. Mặc vết thương trên chân đau đớn dữ dội nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc thả lỏng, hắn cần phải rời khỏi nơi đây, tìm chỗ khâu lại vết thương.

Vương mập mạp thả tử tử xuống, sau đó cũng nhảy xuống bởi vì vết thương trên đùi, không đứng vững ngã trên mặt đất. Tử tử lập tức dùng đầu đẩy Vương mập mạp giúp hắn đứng lên. Vương Thắng Lợi bò dậy một cách khó khăn, tử tử vui vẻ không ngừng chạy xung quanh hắn, phát ra ẳng ẳng tiếng kêu.

Hăn vội vàng bịt miệng nó lại, khẽ giọng nói : “ Tử tử đừng sủa” Tử tử ngay lập tức im miệng, không kêu nữa. Hắn lại nhỏ giọng nói với nó: “ Sau này không được phép tự ý sủa nữa, nếu có nguy hiểm ngươi chỉ cần cắn nhẹ vào tay ta”

Tử tử giống như thật sự nghe hiểu lời hắn nói, lập tức dùng tiếng kêu đáp lại, nhưng chỉ kêu một tiếng rồi dừng lại. Đây chính là lý do tại sao hắn phải cứu tử tử.

Sức người luôn có giới hạn, một mình hắn cho dù cảnh giác thế nào cũng có lúc phải ăn, ngủ và đi vệ sinh, những lúc như thế nếu xảy ra sự cố cái mạng nhỏ của hắn sẽ phải kết thúc.

Mà loài chó lại không giống con người, khứu giác của chúng rất nhạy bén, gấp mấy chục lần so với loài người. Cho dù lúc ngủ cũng có thể phát hiện nguy hiểm hơn nữa còn có thể báo hiệu. Còn có một điểm mấu chốt nhất, chó là loài rất trung thành. Ngày tận thế đến, các loại zombie không phải thứ đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất là lòng người, bất kể là thời đại nào đều cần đề phòng lòng người.