Chương 17.1:

Chương 17.1.

Editor: Quy Lãng

Hoàng hôn như máu, treo trên đầu vai ngọn núi, đem bóng cây hai bên đường kéo thật dài.

Một chiếc xe việt dã ngừng ở ven đường, sau một ngày đi đường mệt mỏi, những người trên xe bước xuống thả lỏng gân cốt, giải quyết việc cá nhân.

Tình hình giao thông trên đường quốc lộ rất tệ, thỉnh thoảng lại thấy ô tô bỏ hoang cùng với thi thể nhân loại trên đường, xe không thể không giảm tốc độ, đôi khi còn phải dừng lại để đẩy những chiếc xe tông vào nhau ra xa. Lái xe cả một ngày cũng không đi được bao nhiêu km.

Càng bi ai hơn là, phần lớn nguyên nhân khiến những người này tử vong không phải do ma vật gây ra, mà do loài người tạo thành.

Thời gian ma chủng giáng lâm chẳng qua mới được mấy ngày, vì tranh đoạt vật chất để sinh tồn mà không ít người đã bắt đầu đánh mất ranh giới đạo đức cuối cùng.

Ma vật hoành hành, thời đại sinh tồn của cường giả đã bị ép buộc xuất hiện.

Sở Thiên Tầm ngồi trên nóc xe, nhìn bản đồ trong điện thoại, ước tính vị trí hiện tại của họ.

Phía trước hơn mười km có một nhà máy chế biến thực phẩm, đây là nơi cô nhất định phải đến.

Kiếp trước, khoảng ba tháng sau ngày tận thế, Sở Thiên Tầm đã dừng lại tại một căn cứ gần đó, thời điểm đó đã xảy ra một chuyện lớn khiến người nghe khϊếp sợ.

Một tiểu đội đã tìm thấy nhà máy chế biến thực phẩm này, bọn họ phát hiện một nhà kho bị khóa từ bên ngoài, nghe nói ổ khóa bám đầy tro bụi, có khả năng là khi tận thế đến mới bị khóa lại.

Bọn họ đã nghĩ rằng trong nhà kho có thể có một lượng lớn thực phẩm được cất giữ, các thành viên trong đội vô cùng phấn khích, tìm cách phá hủy ổ khóa, mở cửa chính nhà kho.

Họ lại không ngờ tới, cửa nhà kho vừa mở, trong bóng tối lại xông ra hai con ma vật cấp 4.

Phải biết vào thời điểm đó, phần lớn ma vật vẫn là cấp một, cấp hai. Ma vật cấp ba cũng chưa phổ biến. Vậy mà nơi này lại xuất hiện hai con ma vật cấp bốn, có thể nói toàn bộ tiểu đội tìm kiếm đều bị diệt sạch. Chỉ còn lại hai đội viên trọng thương nặng, hốt hoảng trốn về căn cứ.

Ma vật đuổi theo người bị thương chạy đến căn cứ, căn cứ lúc đó còn yếu ớt suýt chút nửa đã bị hủy diệt bởi cuộc tấn công của ma vật cường đại.

May mắn lúc đó phần lớn cao thủ của tập đoàn Thần Ái đều đóng quân tại căn cứ, bọn họ trả một cái giá lớn, hy sinh rất nhiều, cuối cùng đồng tâm hiệp lực mới giữ vững căn cứ.

Giống như loài người dựa vào việc nuốt ma chủng để tăng tốc độ thăng cấp thì ma vật cũng tiến hóa nhanh bằng cách cắn nuốt số lượng lớn loài người hoặc những thánh đồ cấp cao.

Trong một không gian kín như vậy, làm sao có thể nuôi dưỡng được hai con ma vật vượt cấp như vậy, đây vẫn là điều bí ẩn không hiểu được.

Sau cuộc đại chiến đó, nghe nói tập đoàn Thần Ái đã tổ chức nhân viên nghiên cứu đến thăm dò nhà kho đó.

Có tin đồn rằng, tập đoàn Thần Ái đã tìm thấy manh mối nghiên cứu khoa học quan trọng tại một nơi nào đó trong nhà kho.

Từ ngày đó về sau, tập đoàn Thần Ái liền nghiên cứu ra một loại dược có tác dụng phục hồi nổi tiếng là “Máu Thánh”, tác dụng của thuốc này rất thần kỳ, tập đoàn Thần Ái tuyên truyền với bên ngoài thuốc này là sự thương xót của Thần khi chứng kiến loài người chịu khổ, nên người đã lấy máu thịt của mình để ban cho chúng sinh.

Không biết là có nói khoác hay không, nhưng thuốc này quả thực có thể cướp lại một mạng từ tay tử thần, cho dù vết thương có nặng đến đâu, chỉ cần uống một liều liền nhanh chóng khỏe lại.

Giá cả của “Máu Thánh” cực kì đắt đỏ, nhưng lại được tìm kiếm rất nhiều trên thị trường, rất khó để mua được một viên. Trên chiến trường tàn khốc, ai lại không muốn chuẩn bị một loại thuốc có thể cứu mạng chứ?

Tập đoàn Thần Ái cũng dựa vào “Máu Thánh” mà nhanh chóng phất lên, dần dần từ một tổ chức nghiên cứu tôn giáo lại biến thành một tập đoàn lớn mạnh nắm giữ thế lực một phương.

Sở Thiên Tầm thầm nghĩ, nếu bây giờ cô đến nhà kho kia, cho dù cô không lấy được công thức của Máu Thánh, nhưng hai con ma vật cấp cao kia có thể vẫn đang ở bên trong.

Tất nhiên, bây giờ có thể bọn chúng vẫn chưa đạt cấp bốn, nhưng ít nhất cũng sẽ là cấp một đi?

Sở Thiên Tầm mỉm cười.

Cô sử dụng ba viên tinh thạch, lại chiến đấu với ma vật cả đường đi, cô đã mơ hồ chạm tới mép giới hạn rồi. Nếu lấy được hai viên tinh thạch cấp một, vậy cô có thể đột phá “Giới hạn”, cho dù không thể một lần tăng lên cấp hai, nhưng vẫn có thể đạt tới trạng thái “Giới hạn” đỉnh cao của cấp một.

Hiện tại, tận thế mới đến mấy ngày, phần lớn con người còn chưa kích phát được dị năng, nếu cô có thể đạt tới trạng thái bão hòa của cấp một, như vậy lực lượng và tốc độ của cô sẽ vượt qua tất cả thánh đồ, thậm chí sẽ không thua những dị năng giả mới kích phát dị năng tốc độ, dị năng sức mạnh.

Sở Thiên Tầm ghi nhớ vị trí của nhà máy thực phẩm, cất điện thoại vào túi.

Mấy ngày nay, Phùng Thiến Thiến đã thân thiết hơn với Cam Hiểu Đan và Cao Yến, giờ phút này, bọn họ đang chạy nhảy, vui đùa ầm ĩ ở đuôi xe.

Phùng Tuấn Lỗi ngược lại lại rất cảnh giác, đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá tình hình.

Sở Thiên Tầm nhìn những người này, trong lòng yên lặng lên kế hoạch.

Đợi đến lúc đến nhà máy thực phẩm, tiêu diệt được hai con ma vật, liền đưa bọn họ đến căn cứ kia. Để bọn họ đặt chân ở đó.

Trong trí nhớ của cô, căn cứ gần đó có thể coi là nơi trú ẩn được thành lập sớm nhất, cũng tương đối ổn định trong những ngày đầu của tận thế.

Lúc đó, tập đoàn Thần Ái lấy danh nghĩa đồng tâm hiệp lực giúp nhau vượt qua khó khăn, cũng coi như là một tổ chức tương đối năng động và tích cực. Không chuyên chế tàn khốc như khi đã bành trướng thế lực ở thời kì sau.

Năm đó, nếu không phải Sở Thiên Tầm lo lắng cho cả nhà dì cả, có lẽ cô đã ở lại căn cứ này lâu hơn.

Editor: Quy Lãng

Đưa mấy người Phùng Tuấn Lỗi, Cao Yến đến một căn cứ an ổn, cũng coi như cô đã giúp hết sức với tư cách một người bạn, cũng không làm họ thất vọng.

Cô đang suy nghĩ thì hai chiếc xe Jeep lướt ngang qua bọn họ, chạy qua một đoạn liền quay đầu lùi lại.

Mười mấy người đàn ông xuống xe, đi về phía bọn cô.

Phùng Tuấn Lỗi căng thẳng, lặng lẽ cầm vũ khí tự vệ, đứng trước mặt các cô gái.

Phùng Thiến Thiến núp sau lưng Cam Hiểu Đan, Cam Hiểu Đan cầm dao găm mà Sở Thiên Tầm cho cô.

Sở Thiên Tầm nhảy khỏi nóc xe, lạnh lùng nhìn những người đi tới.