Chương 4: Tin nhắn
Mưa bụi giăng mắc dừng trên khuôn mặt có chút cảm giác mát lạnh, dường như có thể khiến người ta thanh tỉnh, nhưng Hứa Kha lại có một tấm chắn đang được dựng lên. Thời gian có thể tiêu diệt được sự hận thù, có thể làm phai nhạt mọi mối quan hệ, nhưng không thể thay đổi được bản chất của một người, anh vẫn là con người lạnh lùng vô tình của sáu năm trước.
Cô im lặng nói với lòng mình, vì để chuẩn bị cho một tâm trạng vui vẻ và một cơ thể khỏe mạnh, đây sẽ là cuối cùng có liên quan với anh, về sau, có thể không gặp thì sẽ không gặp.
Đang nghĩ ngợi, một chiếc Hummer dừng lại trước mặt cô. Cửa kính mở xuống một nửa, không ngờ là Thẩm Mộ.
Cũng không biết có phải bởi vì xe Hummer rất cao hay không nhưng trên người anh dường như lại có thêm vài phân cao lên, khí thế kiêu ngạo mạnh mẽ.
Thẩm Mộ nhìn Hứa Kha, điệu bộ ra lệnh: "Nhanh lên xe."
Lâm Dao vui vẻ vạn phần, nhanh chóng tiến lên từng bước mở cửa xe, luôn miệng nói cám ơn.
Hứa Kha do dự một chút, cũng lên xe.
Trời tháng tư trong xe thế mà lại mở máy sưởi.
"Phía sau có khăn mặt sạch đấy."
Lâm Dao lập tức nói một tiếng cám ơn, xoay thân đi lấy khăn mặt.
Hứa Kha cũng xoay người, ánh mắt đưa về một nơi, trái tim đột nhiên chấn động mạnh, đập thình thịch.
Phía sau xe không có người ngồi, nhưng có một chiếc hộp chuyển phát, đúng là chiếc hộp nội y hôm nay cô nhận được.
Ánh mắt Lâm Dao lập tức quét về phía này mang vẻ vô cùng phức tạp.
Hứa Kha quả thực có một loại ngượng ngùng giống như bị người ta bắt gia tại trận, trong lòng không khỏi hoảng sợ, chuyện này thực ra cô không hề cảm thấy thẹn với lương tâm, nhưng bây giờ lại có chút không thể nói rõ được.
Vẻ mặt Lâm Dao có chút kỳ quái, hưng phấn và vui vẻ vừa rồi đã phai nhạt đi rất nhiều, vẻ muốn nói lại thôi nhìn Hứa Kha.
Hứa Kha biết cô nàng định hỏi cái gì, nhưng lại ngại vì có Thẩm Mộ ngồi ở phía trước cho nên mới không mở miệng.
Trong xe vô cùng im lặng, trong lòng Hứa Kha hỗn loạn giống như mưa bụi bên ngoài cửa sổ, chuyện này phải giải thích đây?
Rốt cuộc vẫn là Lâm Dao phá tn sự im lặng, không cùng Hứa Kha nói chuyện, mà là cười hỏi Thẩm Mộ: "Thẩm tiên sinh không phải lái Porsche sao?"
"Tôi vừa đến đổi xe với Trương Dương."
Lâm Dao im lặng một chút, rồi cười cùng Thẩm Mộ nói sang đề tài khác.
Hứa Kha đột nhiên giật mình, lúc này mới nghĩ ra Porsche chỉ có hai chỗ ngồi
Khi xe chạy đến Hổ Tây, mưa đã tạnh rồi.
Ở ngoài ngõ nhỏ, Hứa Kha thản nhiên nói: "Thẩm tiên sinh, đến đây được rồi, cám ơn."
Lâm Dao cũng có vẻ am hiểu nói: "Đúng rồi, không thể chạy vào bên trong, đường hẹp không thể quay đầu xe đâu."
Thẩm Mộ dừng xe lại, đầu tiên quay đầu cười cười với Lâm Dao, sau đó mới hỏi Hứa Kha: "Em định khi nào thì mua căn nhà của Trương Dương?"
Hứa Kha cũng không nhìn anh, lập tức mở cửa xuống xe, ném lại một câu: "Chờ bạn trai tôi rảnh rỗi đến xem rồi mới nói đi, không phải anh nói cứ bán theo giá của nhà đất hiện hành sao, không cần giữ lại cho tôi đâu."
Cô giận dỗi nói xong, lại cảm thấy bản thân thật thiếu kiên nhẫn. Tức giận với anh có phải có chút ngây thơ quá hay không? Quên đi, về sau vẫn là không gặp lại sẽ tốt hơn nhiều.
Hứa Kha đi vào ngõ nhỏ trước. Lâm Dao ở phía sau cúi đầu cung kính nói tạm biệt và cảm ơn với Thẩm Mộ, một lát sau mới đuổi theo.
Sau cơn mưa, trong ngõ nhỏ có rất nhiều vũng nước , chỗ nào cũng rất nhớp nháp. Những ngôi nhà tạm bợ xung quanh bị mưa cọ rửa càng lộ ra một loại rách nát và cổ xưa, hoàn cảnh so với Lục Đảo sơn trang cách biệt ngàn dặm. Hứa Kha càng mong muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
"Trương Dương, vì sao anh ta muốn đưa nội y cho chị?" Phía sau Lâm Dao không tiếng động đi trên đường, đột nhiên hỏi một câu.
Hứa Kha giật mình, suýt nữa giẫm chân vào vũng nước. Không ngờ Lâm Dao lại nghĩ rằng nội y là do Trương Dương gửi, có lẽ là vì chiếc hộp đó ở trong Hummer của anh ta.
"Anh ta không phải có ý gì với chị chứ?"
Khẩu khí của Lâm Dao khiến Hứa Kha vô cùng không thoải mái, cô ấy dựa vào đâu mà tìm hiểu sinh hoạt cá nhân của cô như vậy?
Trong lòng cô rất buồn bực, dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Lâm Dao, "Chuyện này không phải giống em nghĩ đâu, đây là việc riêng của chị, nếu Lâm Ca cần phải biết, chị sẽ trực tiếp nói với anh ấy."
Sau khi nói xong, Hứa Kha lại có chút hối hận. Cô từ trước đến nay vẫn luôn dễ dàng tha thứ cho Lâm Dao, hôm nay làm sao vậy, lại có thể thiếu kiên nhẫn như thế. Tất cả đều là vì Thẩm Mộ, anh khơi lên sự tức giận của cô, phá vỡ sự bình tĩnh của cô.
Không ngờ Lâm Dao lại nhỏ giọng nói: "Em không phải có ý đó, nếu Trương Dương thực sự có ý với chị, cũng là một chuyện tốt, chị có thể được lợi một chút từ anh ta, căn nhà kia cũng rất tuyệt."
Hứa Kha không nói gì.
Khi về tới nhà, trời đã xế chiều. Hứa Kha đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa cơm chiều. Lâm Dao ở trong phòng khách lên mạng, khi Hứa Kha đi ngang qua cô, mới thấy cô đang cùng người nào đó chat QQ.
Hứa Kha rất khó chịu, cô cảm giác được từ khi cô và Lâm Dao sống cùng nhau, cô không biết từ khi nào đã biến thành bảo mẫu của cô ấy. Nấu cơm cho cô ấy, quét dọn vệ sinh cho cô ấy. Còn cô ấy ỷ vào việc ít hơn cô 3 tuổi, lại là em gái của chồng tương lai, tất cả chỉ biết hưởng thụ giống như đó là đạo lí, là điều tất nhiên vậy. Hứa Kha vì nể mặt Lâm Ca cho nên không chấp với cô ta, nhưng trong lòng thật sự rất không thích cô nàng này. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cô muốn mua nhà ở, cô thật sự không muốn ở cùng với Lâm Dao.
Bữa cơm chiều, Lâm Dao đột nhiên hỏi: "Tại sao chị không mời Thẩm Mộ ăn cơm?"
Hứa Kha sửng sốt một chút, "Vì sao chị phải mời anh ta ăn cơm?"
"Không phải anh ấy giới thiệu nhà sao?"
Hứa Kha nhíu mày, "Anh ta giới thiệu, chị cũng chưa mua mà, chờ sau khi chị mua rồi mới nói đi."
Mà kể cả có mua nhà ở Lục Đảo cô cũng sẽ không mời anh ăn cơm.
Lâm Dao muốn nói lại thôi, không yên lòng xúc cơm, đôi mắt long lánh nhấp nháy, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau bữa cơm chiều một lát, Lâm Ca gọi điện thoại cho cô, hỏi chuyện căn nhà. Hứa Kha biết, vừa rồi Lâm Dao nhất định trong lúc chat QQ với Lâm Ca nói ra chuyện này. Không biết cô ấy có nói ra chuyện nội y không nữa?
"Lâm Dao nói căn nhà đó tốt lắm, cuối tuần anh sẽ tranh thủ thời gian về xem."
"Không vội, bây giờ em còn chưa đủ tiền."
Bên kia Lâm Ca im lặng một chút, "Chúng ta góp chung, đưa tiền trước đã."
Hứa Kha ừ một tiếng.
"Tiểu Kha, anh, vô cùng nhớ em."
Mặc dù chỉ là qua điện thoại, mặt Hứa Kha cũng đỏ lên. Bởi vì, Lâm Ca là một người hướng nộianh chưa từng nói ra ba chữ anh yêu em, lúc trước, anh theo đuổi Hứa Kha, không phải viết thư tình, không phải hát tình ca, lại càng không là mời ăn cơm, là vẽ tranh chữ.
Chữ anh viết rất đẹp, tranh anh vẽ cũng rất đẹp. Bức tranh chữ của anh dùng lối hành thư xinh đẹp ( Một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo), trên bức tranh là thác nước chảy từ trên núi cao xuống hoặc là hoa cỏ, cảnh chim bay.
Đã từng trải qua sự nổi tiếng của Thẩm Mộ, mây mưa thất thường, Hứa Kha cảm thấy Lâm Ca lại giống như một bầu rượu trong vườn hoa, thanh nhã ôn hòa, mơ hồ khiến người ta muốn say.
Trên bàn trước mắt đặt tấm ảnh chụp chung của hai người, Lâm Ca cao lớn, thanh tú nhã nhặn, không giống với Thẩm Mộ tuy rằng ánh sáng khiến người ta lóa mắt nhưng xung quanh người lại đầy gai nhọn. Khi Hứa Kha ở bên Lâm Ca, cô sẽ có một cảm giác vô cùng yên ổn bình thản.
"Chị dâu, chúng ta nói chuyện chút đi." Lâm Dao đột nhiên đẩy cửa ra, cười tủm tỉm thò đầu vào phòng.
Hứa Kha vừa nghe hai chữ chị dâu lập tức thầm cảm thấy không ổn, Lâm Dao khi muốn nhờ vả điều gì đó luôn gọi cô là chị dâu.
"Ừ."
Lâm Dao ngồi ở bên giường, xấu hổ một chút, hỏi: "Thẩm Mộ, anh ấy kết hôn chưa vậy?"
Đề tài muốn tán gẫu của Lâm Dao khiến cho Hứa Kha cảm thấy bất ngờ, lại cảm thấy có tình bên trong
Thẩm Mộ một người đàn ông như vậy, mặc dù không có người thân, chỉ nhìn một mình anh, cũng chính là cảnh đẹp ý vui , phong độ xuất sắc, khí chất bất phàm. Có đến bao nhiêu cô gái thích anh, năm đó cô cũng là một trong số đó...
Ngốc nghếch quá.
"Hình như là chưa kết hôn đâu." Mơ hồ nghe Hoắc tổng nói qua anh là người đàn ông kim cương 5 tốt, vậy hẳn là chưa kết hôn.
Lâm Dao vui vẻ hỏi tiếp: "Vậy anh ấy có bạn gái chưa?"
"Không biết." Kỳ thật, trong lòng Hứa Kha lập tức nghĩ tới Dung Dung. Mặc dù Dung Dung không giống lắm, anh ấy như vậy, bên cạnh chắc chắn không thiếu phụ nữ.
Lâm Dao có chút hơi xấu hổ, đỏ mặt nói: "Vậy chị hỏi một chút đi."
Hứa Kha vô cùng bất đắc dĩ, nhưng lại không tiện từ chối, đành phải nói: "Có cơ hội chị sẽ hỏi."
"Chị bây giờ không phải đang rảnh rỗi sao, chị hỏi một chút đi."
Lâm Dao ngồi im trơ mắt nhìn vào điện thoại của cô khiến cho Hứa Kha rất bị động. Nếu như cô không hỏi thì có vẻ quan hệ của cô và Thẩm Mộ rất không bình thường, dường như giữa hai người có một thứ bí mật không thể để người khác biết.
Cô đành phải bất đắc dĩ cầm điện thoại, nhẫn nại nhắn một cái tin cho Thẩm Mộ.
"Anh chưa kết hôn chứ?"
Anh rất nhanh trả lời lại.
"Cũng giống em vậy."
Hứa Kha nghĩ ngợi một chút, bản thân cô đúng là chưa kết hôn, nhưng đã có bạn trai, vậy anh thì?
Đành phải nhắn tiếp một tin nữa.
"Anh có bạn gái rồi sao?"
Lâm Dao trông mòn con mắt, Thẩm Mộ cũng chờ rất lâu mà chưa thấy trả lời.
Hứa Kha an ủi Lâm Dao, "Anh ấy bề bộn rất nhiều việc, em đi ngủ trước đi, có câu trả lời chị sẽ nói cho."
Lâm Dao xấu hổ ra khỏi phòng.
Hứa Kha đặt điện thoại sang một bên, mở máy tính ra, nhìn lại xu thế của cổ phiếu mã 600XXX.
Đột nhiên, di động vang lên một tiếng.
Hứa Kha cầm lấy, là tin nhắn của Thẩm Mộ.
Cô vừa đọc tin nhắn, nhất thời tức giận đến mức nghiến răng.