Chương 1: Gái nhà quê lên tỉnh
An Bảo Bảo tay kéo vali hành lí, trên vai mang cặp, một tay còn lại xách thêm một túi nào là gạo, mấy món lương khô. Hôm nay không có ai tiễn cô. Cô chú người thì đi làm, người thì đi dự lễ cưới, em gái phải thi cuối kì.” không có nỗi khổ nào bằng nỗi khổ này mà!” Cô ngước lên nhìn trời than vãn. Đây là lần đầu tiên cô đi xe buýt nên có chút hồi hộp, nghe mấy cô nói rằng đi xe buýt rất dễ say xe, cô lo lắm.
An Bảo Bảo- năm nay 18 tuổi. Mồ côi bố từ nhỏ, có một cô em gái năm nay lên lớp 5. Năm cô 15 tuổi. mẹ vì lao động quá sức mà trở nên yếu dần, ngã bệnh rồi mất. Thoắt cái hai chị em cô đã trở thành trẻ mồ côi. Cô nghĩ là lỗi tại cô,có lẽ cô luôn muốn áp đặt người khác. Cô muốn học tiếp, mẹ ví thương cô mà cố gắng làm lụng đến nỗi..Thế đó, nhưng cô vẫn muốn học cho đến khi nào thành công thì thôi. Bởi mẹ cô- người có thể hi sinh tính mạng mình để kiếm tiền cho cô ăn học. Cô phải thành công để nuôi lớn tiếp em gái của mình. Hai chị em cô sống nhờ của một nhà họ hàng. Họ cũng như ba mự cô, khô khăn lắm. Nuôi con họ còn không xong chứ đừng nói nuôi hai chị em cô. Có lúc cô không muốn làm phiền họ nữa nhưng...sao có thể đây? Họ không xấu xa, ích kỉ mà chỉ là họ quá khó khăn... đến nỗi không thể nào đối tốt với hai đưa cháu này. Lần này ra đi, để lại em gái- Ân Thuần sống với cô chú cô vô cùng lo lắng.
Đầu mùa thu, không khí trở nên lạnh đi nhiều. Ở Sơn Đông này, nghe cứ nghĩ mặt trời sẽ mọc ở đây nhiều hơn, sớm hơn nơi khác nhưng không phải đâu! Mặt trời ở đây mọc rất muộn và lặn lại rất sớm.Lần đầu tiên Bảo Bảo ngồi trên xe buýt, Chú cô khuyên cô nên đi giường nằm nhưng giá vé đó rất đắt, cô tuyệt đối không thể làm phiền cô chú như vậy được. Cuối cùng, cô vẫn đi xe ngồi. Nhìn qua ô cửa sổ, ngấm nhìn từng dãy nhà, những bóng đèn neon thắp sáng cả con đường. Dần dần xe buýt thâm nhập vào đoàn người đông nghịt ngoài kia. Cô đã đi khỏi Sơn Đông...
Thật sự không thoải mái chút nào. Bảo Bảo cố gắng nhấm mắt nhưng không được, đầu đau thật là đau. Tới tận hai giờ sáng, khi chuyến xe dừng lại, cô bước xuống xe mà đầu óc choáng váng. Mọi người ồ ạt lấy hành lí xuống xe.
4h sáng đã có rất nhiều người thức dậy. Giữa thành phố X, 4h sáng đã nhộn nhịp người đi tập thể dục. Đâu hề giống Sơn Đông, vô cùng tĩnh mịch. Bao trùm quanh cô là không khí tĩnh mịch vô cùng, nhiều người qua lại nhưng không so chút ấm áp nào. Người thì cứ lo cho vòng eo, người lo chuyện hợp đồng, người lo chuyện gia đình. Họ đi ngang qua nhau không một lời chào hỏi. Không giống sự nhiệt tình và cởi mở của người dân Sơn Đông. Cô lạnh không chỉ vì thời tiết mà cô thấy nhớ nhà, ngày thường bây giờ cô đang ngủ cạnh A thuần rồi. Cô cầm điện thoại ậm ừ có nên gọi cho A Thuần hay không thì bỗng điện thoại chợt reo lên. Cô nhìn lên màn hình lóe sáng kia, dòng chữ “A thuần” hiện ra rõ mồn một. Cô nhân nút nghe, đưa điện thoại lên tai nói:
“A lô! Tiểu Thuần à?”
Giọng nói đáng yêu từ bên kia đầu dây vang lên:
“Chị đến nơi chưa ạ?”
Cô cảm thấy ấm áp trong lòng hơn cuối cùng cũng có người hỏi thăm cô rồi.
“ Chị đến rồi.”
Tiếng cười vui vẻ bên kia dây vang lên, hình như là của hai hay ba người gì đó. Cô hỏi A thuần:
“Ai ngồi bên cạnh em vậy?”
“ Là cô chú đó ạ! Cô chú nói nhờ em nói lại với chị là chị phải bảo trọng. Thành phố X rất rộng lớn cũng vô cùng nguy hiểm. Chị ơi! Thành phố có đẹp không ạ?”
“ Ừ! Rất đẹp.” Cô mím môi đè nén nước mắt chực trào. Lâu nay cô chú chưa lần nào lo cho cô cả, không hiểu tại sao chỉ có nhiêu đó lại làm cô xúc động đến vậy.
“ A Thuần này, em phải nhớ học thật giỏi đấy nhé. Cố gắng chăm sóc cho cô chú. Anh Hạo(1) đi học xa rồi nên không chăm sóc cô chú được!”
(1): Con trai duy nhất của hai cô chú học ngành Luật sư ở thành phố Y.
“ Vâng ạ!” A Thuần hồn nhiên đáp lại. Cô bé quá ngây thơ để nhận ra chị của nó đang khóc.