Chương 18: Bắt đầu gϊếŧ hại

Mà bây giờ nói cái gì cũng không kịp...

Đinh… Đinh... Đinh...

Một hồi tiếng chuông quỷ dị vang lên, bỗng nhiên quanh quẩn ở bệnh viện, hai người quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ đồng hồ đang chỉ nửa đêm không giờ.

Dựa theo yêu cầu nhiệm vụ của cốt truyện, nếu như bọn họ không thể sớm kết thúc kịch bản, như vậy nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, ở trong bệnh viện đến một giờ.

Theo lý thuyết, bọn họ còn phải dưới sự đuổi gϊếŧ của lệ quỷ, kiến trì ròng rã một giờ.

“Đáng chết, cái cốt truyện ác độc này!” Cho dù bản thân lão Trương là người có kinh nghiệm, bây giờ cũng không nhịn được chửi ầm lên.

Khi Tề Đông Thắng nói xong câu nói kia, nhiệt đột xung quanh đột nhiên hạ xuống kịch liệt!

“Chạy! Mau mau rời đi ở đây!”

Bên tai truyền đến tiếng lão Trương rống to: “Chia nhau ra chạy!”

Bản thân là người thân niên, kinh nghiệm của lão Trương vẫn tương đối phong phú, ở bên trong cốt truyện này, rõ ràng chỉ có một lệ quỷ, hai người chia ra ẩn núp, một lần lệ quỷ cũng chỉ có thể truy tìm được một người trong đó, từ đó có thể kéo dài thời gian ở mức độ lớn nhất.

Cùng lúc lão Trương hô lên một tiếng, bóng dáng của Trần Lâm cũng đồng thời chạy về phương hướng ngược lại, phi như điên.

Răng rắc răng rắc.

Một tia chớp đột ngột chiếu sáng cả gian phòng phẫu thuật, điều kỳ lạ là chỉ có tia chớp nhưng không có tiếng sấm.

Chẳng qua nhìn kỹ lại, tia chớp chiếu rọi phòng phẫu thuật, ngoại trừ thanh niên suy nhược đứng ở chính giữa, ở phía sau anh ta còn xuất hiện một bóng đen quỷ dị khác.

Một cái bóc đen của người phụ nữ.

Dường như cảm giác được gì đó, Tề Đông Thắng chậm rãi xoay người, nhìn về phía sau lưng...

“Chu Nhung, là cô sao... cuối cùng cũng nghe được lời tôi gọi, tới gặp tôi rồi sao...”

Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Tề Đông Thắng hiện ra vẻ kích động, cơ thể ốm yếu bởi vì tâm tình khuấy động mà càng không ngừng run rẩy.

“Chu Nhung, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô rồi, tôi… tôi đến mang cô đi, chúng ta cùng nhau rời đi ở đây, được chứ!”

Khi Tề Đông Thắng kích động xoay người lại, nhìn thấy không phải Chu Nhung hàng đêm anh ta mong nhớ, mà là một tấm máu thịt be bét, khuôn mặt chết trong trạng thái đáng sợ!

Trên gương mặt này, hơn phân nửa đầu người bị nát nhừ, một con mắt đẫm máu rơi ra từ trong hốc mắt, không chỉ có như thế, nửa người của nữ quỷ cũng vặn vẹo...

Đúng vậy, Chu Nhung hóa thành lệ quỷ nhưng vẫn duy trì bộ dáng té lầu tự tử.

“A a a a a a!”

Tề Đông Thắng một lòng tưởng tượng dáng vẻ xinh đẹp của người con gái kia, trong nháy mắt bị cảnh tượng trước mắt kinh ngạc đến ngây người, không tự chủ hét lên một tiếng đầy hoảng sợ.

Mà lệ quỷ có tử trạng chết kinh khủng kia mặt không thay đổi nhìn Tề Đông Thắng một lúc, đột nhiên duỗi móng vuốt ra, bắt lấy cơ thể của Tề Đông Thắng, đột nhiên xé nát anh ta!

Trong nháy mắt biến thành lệ quỷ, Chu Nhung đã mất đi tất cả ký ức và nhân tính, hoàn toàn chịu sự chi phối của thuộc tính lệ quỷ.

Không có tư tưởng, không có tình cảm, chỉ có bản năng điên cuồng gϊếŧ hại!

Sau khi gϊếŧ chết Tề Đông Thắng, lệ quỷ mà Chu Nhung hóa thành đột nhiên ngồi xổm xuống một cách kỳ lạ, dường như vô cùng hưởng thụ liếʍ lấy máu của Tề Đông Thắng, một lúc lâu sau đó, nó lại đứng lên, đôi mắt đẫm máu bắt đầu nhìn chung quanh, dường như đang tìm kiếm hơi thở của người sống khác, sau đó chậm rãi di chuyển về phía phòng phẫu thuật.

Nhìn kỹ lại mà nói có thể phát hiện, lúc di chuyển, đôi chân trần của nữ quỷ thật ra không chạm mặt đất, mà nhẹ nhàng lướt qua lướt lại.

Rất nhanh trong phòng phẫu thuật đã khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại một vũng máu lớn và cái xác, giờ phút này đồng hồ thời gian treo trên tường chỉ hướng nửa đêm mười phút!

Ở chỗ khác của bệnh viện.

Trần Lâm vừa điên cuồng chạy trốn, trong đầu vừa cấp tốc suy nghĩ cách đối phó.

Ròng rã một giờ, anh không có khả năng, cũng không có thể lực duy trì tốc độ chạy nhanh như vậy cho nên bắt buộc phải tìm được nơi để trốn, tiến hành hòa hoãn và hồi phục thể lực.

Suy nghĩ một chút, nơi nào có thể trốn tránh sự truy đuổi của nữ uỷ, hoặc có thể tạm thời né tránh sự truy đuổi của nữ quỷ.

Mặc dù vô cùng khẩn trương, Trần Lâm vẫn phải ép buộc chính mình duy trì trấn tĩnh, nghiêm túc suy xét, bởi vì lần này liên quan đến sự sống còn chân chính.

Mặc dù chỉ có một giờ, nhưng là một giờ đầy khả năng chết.

Lão Trương từng nói, lệ quỷ truy tìm con người là bắt lấy hơi thở của người sống, nhìn phương hướng vừa rồi Trương chạy trốn, xem ra lần này lão ta tính lặp lại chiêu cũ, ẩn nấp bên trong nhà xác một khoảng thời gian.

Mặc dù Trần Lâm cũng nảy sinh suy nghĩ chạy đến xác ẩn núp, nhưng mà đương nhiên lão Trương đã nói rõ hai người tốt nhất nên chạy tách nhau ra, cứng rắn qua đó sẽ không tốt.

Hơn nữa cho dù trốn ở nhà xác, cũng vẫn có một tai họa ngầm rất lớn, chính là chỉ có một cái cửa ra.

Một khi bị lệ quỷ nhốt ở bên trong, rất có thể rơi vào tình cảnh không có đường nào để chạy trốn.

Nhưng mà cho dù không đi nhà xác, Trần Lâm cũng nghĩ tới một cách khác.

Phương pháp kia rất đơn giản, chẳng qua cũng rất mạo hiểm, đó chính là thừa dịp bây giờ... chạy về phòng phẫu thuật trước mặt nữ quỷ hiện thân!

Lệ quỷ kia đương nhiên muốn bắt bọn họ, không khả năng luôn ở trong phòng phẫu thuật, chỗ nguy hiểm nhất, có lẽ cũng chính là chỗ an toàn nhất bây giờ.

Nguyên lý này, thật ra tương tự với việc không nhìn thấy những thứ dưới mi mắt.

Nhưng cũng có thể nói, chuyện này vô cùng lớn mật!

Nếu như thời điểm trở về không đúng, mà nữ quỷ còn chưa rời khỏi phòng phẫu thuật, chuyện đó chẳng khác nào đi tặng mạng cả!

Đi, hay là không đi?

Trong đầu Trần Lâm có hai luồng ý nghĩ, đấu tranh kịch liệt.

Cuối cùng nhìn đồng hồ, anh vẫn quyết định đi thăm dò trước một phen, một khi tình huống không đúng, mình lập tức quay đầu chạy.

Thế là anh dừng bước lại, mò mẫm tìm một con đường khác, quay về phòng phẫu thuật.

Dọc theo đường đi, cũng không có nhìn thấy tăm hơi nữ quỷ đâu, nhưng mà sức mạnh dị linh mạnh mẽ ở xung quanh đã khiến cho tòa bệnh viện này giống như Địa Ngục!

Máu, khắp nơi đều có dòng máu đặc quánh, trong máu tươi có những khúc người vương vãi, bác sĩ, y tá, bệnh nhân, dường như toàn bộ đều bị lệ quỷ gϊếŧ chết một cách bừa bãi, mà trên cây hòe lớn đằng sau tòa nhà khám bệnh được bao phủ bởi những xác người treo cổ.

Mặc dù biết đây đều là ảo giác do sức mạnh linh dị tạo ra, nhưng mà vẫn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng chân thực, cùng một loại cảm giác kinh khủng như có thể chạm vào.

Khi Trần Lâm trở lại phòng phẫu thuật, quả nhiên phát hiện trong này đã không có một ai, chỉ còn lại một vũng máu lớn và xác của Tề Đông Thắng.

Mùi máu tương nồng nặc bốc ra xông thẳng vào mũi, nhưng mà Trần Lâm lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bởi vì nó cũng đồng thời che giấu hơi thở sự sống trong cơ thể anh.

May mắn thay, trong phòng phẫu thuật này có hai lối ra, một cái thông với hành lang, một cái khác thông với cửa của phòng cháy, Trần Lâm cẩn thận từng li từng tí trốn ở trong đó, vừa chú ý đồng hồ trên tường, vừa vểnh tai, tỉ mỉ lắng nghe tiếng động xung quanh mình.

Nếu như mở rộng góc nhìn ra, lập tức phát hiện một bóng trắng đẫm máu, lúc này đang đi loanh quanh trong bệnh viện, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.

Không sai, đây chính quỷ lệ do Chu Nhung biến thành kia.

Bệnh viện nhân dân số bảy, trên thực tế được cấu thành từ hai tòa nhà bảy tầng, với một tòa nhà phòng khám bệnh ở phía trước, đằng sau là một khu nội trú, ở giữa hai tòa nhà, từ tầng ba đến tầng năm, hai đầu tòa nhà được nối với nhau bằng hành lang trên không, điều này cũng cho phép bệnh nhân và bác sĩ đi lại nhanh chóng giữa tòa nhà phòng khám bệnh và khoa xuất viện mà không cần đi đường vòng từ mặt đất.

Từ trên không trung quan sát xuống, hai tòa nhà cao ốc và hai đầu hành lang nối liền tạo thành một hình dạng của ô vuông.

Trần Lâm ẩn núp phòng phẫu thuật, ở ngay tầng thứ năm phòng khám bệnh, mà lão Trương núp ở nhà xác là trong khu nội trú ở tầng trệt.

Đúng lúc này con lệ quỷ kinh khủng kia đang di chuyển ở hành lang tầng thứ năm, thật ra khoảng cách không hề xa chỗ Trần Lâm ẩn núp, nhưng mà dường như nó không cảm nhận được hơi thở, chỉ có chút sốt ruột đi qua đi lại.

Tí tách, tí tách, trong đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ chậm rãi chuyển động, hơn nữa còn chậm rãi trôi qua 12: 30 phút.

Ngay khi kim phút vừa mới lướt qua phút thứ ba mươi, cũng là lúc cơ thể của quỷ ảnh trì tệ, dường như sinh ra cảm ứng nào đó, không còn di chuyển không có mục đích, mà đột nhiên tăng nhanh tốc độ, đi về khu nội trú!

Không hề nghi ngờ, trong nháy mắt này, cốt truyện đã mở khóa một hạn chế nhất định nào đó của lệ quỷ, để năng lực cảm nhận của nó được tăng mạnh!