Chương 21: Sai lầm trí mạng

Nếu như lệ quỷ không có năng lực suy nghĩ, chỉ là dựa vào oán khí và hành động theo bản năng, như vậy khi thi thể mất tích chắc chắn sẽ trở về chỗ kia...

Trước đây anh ta bị người ta hãm hại dẫn đến tử vong, phòng phẫu thuật kia ngưng tụ oán khí vô tận.

“Đi!”

Trần Lâm hét lớn một tiếng, là người đầu tiên phóng vào bên trong hành lang, bây giờ cốt truyện đã tiến hành đến tình tiết cuối cùng, mỗi phút mỗi dân đều là nguy hiểm vô tận.

Những bậc thang chằng chịt giống như những con rắn độc đang xoáy trôn ốc hiện ra trước mắt, tản ra hơi thở vô cùng âm trầm, dường như dơ tay ra cũng không thấy được rõ năm ngón, chỉ còn tiếng bước chân hai người chạy như điên.

Trong lúc chạy như bay, hai người đều cảm thấy nhiệt của không khí chung quanh đang giảm xuống từng chút một, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập khắp xung quanh.

“Tới rồi...” Trần Lâm lẩm bẩm một câu, trong cái thế giới linh dị này, nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống một cách kỳ lạ, dường như giống với khúc dạo đầu của một cuộc tập kích sức mạnh linh d.

Khi không khí chung quanh dần dần trở nên lạnh lẽo, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng chân yếu ớt, không giống với tiếng chân gấp gáp đuổi theo như trong quá khứ, lần này, tiếng bước chân lạch bạch, lạch bạch, dường như vang lên ở bốn phương tám hướng, bao trùm cả một bệnh viện.

Nhanh, nhanh hơn chút nữa...

Trước khi lực lượng linh dị bắt được bọn họ, phải tìm được gian phòng phẫu thuật kia!

“Đến rồi! Chính là chỗ này!”

Sau khi lao lên hành lang của một tầng nào đó, ở cuối hành lang dài trước mặt đột nhiên xuất hiện một cánh cửa bị đóng chặt, trong hành lang không một chút ánh sáng này, ba chữ “Phòng phẫu thuật” màu đỏ như máu lóe lên trong bóng tối một cách kỳ dị.

Bên trong chữ viết cũng tuôn ra dòng máu đỏ sẫm, từng hàng từng hàng, dần dần phủ lên toàn bộ cửa chính của phòng phẫu thuật!

Cùng lúc đó, hành lang kết nốt giữa cầu thang và phòng mổ, xung quanh chất đống cáng và xe lan han gỉ, ngổn ngang, tất cả đều không ngừng chuyển động một cách kỳ lạ, phát ra âm thanh rầm rầm!

Một trong những chiếc xe lăn hoen gỉ, như bị một bàn tay vô hình đẩy đi, tiến về phía hai người cực nhanh.

Khi câu chuyện tiến vào giai đoạn cuối cùng, sức mạnh linh dị của thế giới xung quanh cũng tăng mạnh đến mức khoa khoa trương.

“Lão Trương, cẩn thận!”

Bụp!

Lại là một chiếc cáng cứu thương đột nhiên bay tới, may mắn lão Trương sớm đã có đề phòng, mạnh mẽ cúi đầu né tránh lần tập kích này, mà cửa chính của phòng phẫu thuật trước mắt dần dà bị dòng máu nuốt chửng.

“Lão Trương, nhanh lên, chính là chỗ này!”

Không quan tâm đến vết máu của sinh vật sống trên cánh cửa của phòng phẫu thuật, Trần Lâm đưa tay nắm lấy nắm cửa, kéo về phía bên cạnh một cái.

Cạch!

Một tiếng vang to lớn, cửa lớn của phòng giải nhanh chóng mở ra, căn phòng sâu thẳm như một con quái vật đang cười toe toét đang chực chờ ai đó tự chui đầu vào lưới.

Đúng lúc này, một tia điện sáng lạn lóe lên, chiếu rọi bóng người đen kịt đứng sau giường phẫu thuật!

Mượn chút ánh sáng chớp nhoáng này, hai người cũng đồng thời nhìn thấy...

Khuôn mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc nào.

“Tìm được rồi!”

Lão Trương kêu một tiếng, cho đến lúc này lão ta mới đứng trước mặt Trần Lâm, thể hiện ra tốc độ kinh người và phản ứng của mình. Đồng thời lão ta rống to lên, bóng dáng của lão ta nhào về phía thân ảnh phía trước...

Ngay tại lúc chớp nhoáng này, trong đầu của Trần Lâm xẹt qua ý nghĩ hoài nghi.

Cái quỷ ảnh kia thật sự là mục tiêu nhiệm vụ lần này sao?

Sự phát triển của cốt truyện này có phải quá thuận lý thành chương rồi không?

Nếu như đây chỉ là lần trải nghiệm đầu tiên của bản thân mình, thiết kế chuyện kinh dị như vậy cũng dễ hiểu, mà trên thực tế, đây không phải là lần thứ hai bản thân bị kéo vào thế giới dị linh, lão Trương ở bên cạnh càng giống người có kinh nghiệm.

Cốt truyện không chỉ có cung cấp đạo cụ phong ấn, hơn nữa bọn họ muốn tìm kiếm bản thể của lệ quỷ, cũng xuất hiện một cách thuận lý thành chương như vậy.

Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ ngược lại khiến người ta sinh ra một loại cảm giác không hiểu, bất an.

Nếu như không phải như vậy...

Ngay trong nháy mắt này, Trần Lâm chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, một ý nghĩ đáng sợ đột nhiên nảy lên trong đầu.

Có phải có khả năng ngay từ khi vừa mới bắt đầu bọn họ đã sai rồi...

Nếu như đây là sai lầm, đủ để bọn họ không thể nào quay lại được!

“Lão Trương! Chờ đã!!”

Mặc dù còn chưa nghĩ rõ ràng, nhưng mà Trần Lâm vẫn hét lớn một tiếng theo bản năng, đồng thời nhào lên, muốn bắt được lão Trương đang cầm Kim Quang Phù.

Nhưng mà... chung quy vẫn chậm một bước, rõ ràng lão Trương đã sẵn sàng bùng nổ, đối với nỗi kinh hoàng không thể giải thích được, hay nói trắng ra là khi đối mặt với bản thể của lệ quỷ, một sai lầm hoặc một chút do dự đều phải trả vô cùng nặng nề!

Cho nên lão Trương hoàn toàn không hề do sự, bộp một tiếng, lập tức đập tấm Kim Quang Phù lên người quỷ ảnh.

Thành công rồi!

Cùng lúc đó, đôi mắt dường như muốn phun ra ánh lưa của lão Trương kia cũng đồng thời khóa chặt trên người lê quỷ bị Kim Quang Phù “phong ấn”, chờ đợi sức mạnh của phù chú kích phát và nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành trước thời hạn.

Nhưng mà...

Một giây, hai giây, năm giây, mười giây trôi qua.

Lá bùa ánh sáng vàng đó không hề phát huy tác dụng phi thường như lão tưởng tượng, không những thế một chuyện khó tin khiến lão Trương rùng mình bất ngờ xảy ra trước mắt.

Chỉ thấy con quỷ ảnh đó tùy tiện đưa tay ra đã thản nhiên xé tấm bùa xuống.

Đạo cụ phong ấn quý gia kia cứ như vậy nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhanh chóng cháy thành tro tàn.

“Cái này...”

Trong nháy mắt, lão Trương mạnh mẽ lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, một tay luồn vào trong ngực, móc một cái đèn pin cũ kỹ ra, nhưng mà bởi vì kinh hãi cực độ mà miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Cái này… cái này sao có thể mất đi hiệu lực được! Không có khả năng, không có khả năng đâu!”

Căn cứ vào quy tắc của cốt truyện, chỉ cần là đạo cụ đặc thù do cốt truyện chỉ định, ở bên trong thế giới cốt truyện lập tức phát huy hết tác dụng vốn có.

Nhưng mà tại vì sao khi mình tự tay dán Kim Quang Chú lên, không cách nào sinh ra hiệu quả phong ấn với lệ quỷ!

Sự kinh hoàng và sợ hãi khiến cho lão Trương luôn bình tĩnh cũng run rẩy một cách khó kiểm soát.

Đúng lúc này, sau lưng lại truyền tới một tiếng thở dài.

“Không phải đạo cụ mất hiệu lực, mà do bản thân chúng ta sai...”

Trần Lâm nở một nụ cười chua xót, đầy bất lực.

“Có ý gì?” Lão Trương lập tức ngơ ngẩn.

Nhưng mà không đợi Trần Lâm mở miệng, cái bóng đen đang đứng sau giường phẫu thuật đột nhiên lung lay hai cái, ngay sau đó ho kịch liệt.

“Cuối cùng các người đang nói gì vậy, quỷ gì cơ? Phong ấn gì cơ?”

Xoạt xoạt, một tia sáng khác lại phản chiếu trên khuôn mặt người đàn ông, đồng thời chiếu chiếc bóng của anh ta đổ dài lên bức tường sau lưng.

Nói xong, anh ta lại yếu ớt che ngực.

Xoẹt...

Trong bóng tối phát ra tiếng quẹt lửa, sau đó một ánh sáng lóe lên, trong ngọn lửa phản chiếu một khuôn mặt yếu ớt quen thuộc.

Ngọn lửa đang chập chờn, khuôn mặt của Tề Đông Thắng như ẩn như hiện, lắc lư theo ánh nến chập chờn, tạo cho người ta cảm giác hư ảo, khiến cho người ta nhất thời không cách nào phán đoán, sự tồn tại của anh ta là thật hay giả, là người hay quỷ.

“Ha ha... Không phải các người coi tôi là quỷ đó chứ.”

Sau đó anh ta cười, tiếng cười lành lạnh, làm cho người ta có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, Trần Lâm không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

“Các người, có lẽ không đoán được.”

“Không sai, cái xác biến mất trong nhà xác là tôi, nhưng mà tôi chưa chết, bác sĩ Triệu, có phải anh thấy rất ngoài ý muốn không?”

Xoẹt...

Ngọn lửa đang nhún nhảy, phác họa khuôn mặt của Trần Lâm theo một đường vòng cung sắc nét.

“Biết rồi, lão Trương, Kim Quang Chú không sinh ra hiệu quả, chỉ có nguyên nhân suy nhất, bởi vì Tề Đông Thắng này… vốn dĩ không phải quỷ!”

Chương : Trò đùa ác độc

Trần Lâm lời còn chưa dứt, sắc mặt của lão Trương, lập tức thay đổi.

“Tại vì sao vậy?! Không phải Triệu Hòa Văn đã...”

“Không phải đã động tay động chân trong quá trình phẫu thuật, sau đó ngụy tạo thành một vụ tai nạn y tế bình thường sao?”

Người thanh niên nở một nụ cười gằn.

“He, nhìn có vẻ như là một vụ tai nạn y tế thông thường, nhưng sau lưng lại cất giấu một âm mưu ác động!”

“Triệu Hòa Văn muốn tôi chết, là bởi vì anh ta luôn ghen tị sâu sắc với tôi!”

“Đúng vậy, Triệu Hòa Văn thật sự rất yêu vợ mình, nhưng loại yêu thích này của anh ta đã biến thành một loại ích kỷ cực và chiếm hữu cực đoan, Triệu Hòa Văn, anh hoàn toàn chỉ là một người ích kỷ, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của Chu Nhung!”

Rất rõ ràng, Tề Đông Thắng này hoàn toàn coi Trần Lâm là Triệu Hòa Văn, mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng hai mắt vẫn bùng lên lửa giận.

“Cũng bởi vì loại tâm lý biếи ŧɦái này, sau khi kết hôn, anh đã nhốt cô ấy ở trong thế giới của mình, mọi hành động đều phải do anh giám sát.”

“Trùng hợp là bởi vì tôi mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đến lớn luôn là khách quen của bệnh viện, bởi vì nằm viện lâu dài, bản thân là bệnh nhân cho nên cứ như vậy quen biết Chu Nhung làm nhân viên ý tế.”

“Chu Nhung là một người phụ nữ rất cẩn thận, phát hiện không có ai chăm sóc bên cạnh tôi, thế là luôn phá lệ quan tâm tôi, đương nhiên mọi chuyện này cũng rất nhanh đã thu hút Triệu Hòa Văn, cũng chính là sự bất mãn của anh, thế là anh bắt đầu nghi ngờ cô ấy, uy hϊếp cô ấy, ép buộc cô ấy bỏ công việc ở bệnh viện.”

“Nhưng lần này, Chu Nhung chấp nhận thỏa hiệp với anh nữa! Cho nên, anh bắt đầu đánh chửi cô ấy, ngược đãi cô ấy!”

“Mọi chuyện tôi đều nhìn thấy trong mắt, mà cảm tình của tôi đối với Chu Nhung cũng từ cảm kích chậm rãi chuyển hóa thành thông cảm, có lẽ cuối cùng thật sự biến thành tình yêu.”

“Không sai, tôi yêu Chu Nhung, mà kết quả của tất cả chuyện này đều do một tay anh tạo thành!”

Nói tới chỗ này, dường như bởi vì cảm xúc kích động đã tạo thành gánh nặng cho cơ thể, người thanh niên yếu ớt một lần nữa để tay lên l*иg ngực mình, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vệt đỏ ửng.

“Sự lương thiện của Chu Nhung đã khiến tôi cảm động, đồng thời sự mềm yếu của cô ấy cũng khiến cho tôi đau lòng, ở bên cạnh anh, cô ấy sống quá mệt mỏi, quá đau khổ, một người đàn ông nhìn như yêu cô ấy tha thiết nhưng thật ra chỉ đem lại cho cô ấy đau đớn vô tận. Thế là tôi lập tức nảy sinh một ý tưởng to gan, chờ sau khi cuộc giải phẫu cuối cùng của tôi hoàn thành, tôi sẽ muốn thuyết phục Chu Nhung rời khỏi anh, mang cô ấy rời khỏi thế giới âm u này!

Tôi có thể cảm thấy, ở thời điểm này, Chu Nhung cũng nảy sinh tình cảm với tôi, nhận được sự đáp lại của cô ấy, cảm giác này khiến cho tôi mừng rỡ như điên, từ đó không để ý đến ở bên cạnh mình, còn có đôi mắt ác độc đang nhìn chằm chằm!

Sau khi nghe trộm cuộc nói chuyện trong phòng bệnh giữa Chu Nhung và tôi, anh thẹn quá hóa giận, lấy sự phẫn hận đối với tôi mà trả thù lên người Chu Nhung, không chỉ tiến hành điên cuồng ngược đãi cô ấy, còn nhốt cô ấy ở trong phòng, không cho phép cô ấy đi ra ngoài.”

Ngay khi tôi không còn chịu đựng được nỗi nhớ Chu Nhung, cuối cùng tôi cũng được gặp cô ấy, thế nhưng lần này cô ấy bị giày vò trở thành bộ dạng gì vậy! Gầy như que củi, trong ánh mắt không có tia sáng nào, mặc dù cô ấy mới hơn 20 tuổi lại giống một bệnh nhân sắp tử vong, toàn thân tản ra hơi thở chết chóc.

Mà một lần kia, cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời tôi được nhìn thấy Chu Nhung, vào một ngày kia, Chu Nhung bò lên trên tầng cao nhất của sân thượng, mang theo tuyệt vọng vô tận và sự phẫn hận, nhảy xuống lựa chọn kết thúc sinh mạng của mình!

Sau khi biết được thông tin Chu Nhung, tôi đau đớn tột cùng, bởi vì quá kích động và phẫn nộ dẫn đến bệnh tình nhanh chóng chuyển biến xấu, nhất định phải tiến hành giải phẫu ngay lập tức, mãi cho đến lúc đó tôi mới bừng tỉnh phát giác, một âm mưu ác động và sự trả thù điên cuồng đang chờ đợi tôi, muốn đẩy tôi vào chỗ chết!

Anh là chuyên gia phẫu thuật tim, lại là chủ quản phòng hoa, muốn thao túng một cuộc giải phẫu, thật sự quá dễ dàng, cho dù ngụy tạo một vụ ngoài ý muốn khiến tôi chết không rõ ràng thì tôi cũng không thể làm gì, nhưng mà trong lúc tôi đau khổ nhắm mắt lại, bất đắc dĩ chờ đợi tử thời gian tử vong, Chu Nhung thiện lương, cứu mạng tôi lần nữa...

Tôi đã dự đoán được Triệu Hòa Văn có thể sẽ trả thù tôi, trước khi Chu Nhung tự sát đã từng tự mình tìm gặp một bác sĩ khác hỗ trợ bác sĩ phẫu thuật trưởng, cầu khẩn đối phương tìm cách làm gì đó trong quá trình phẫu thuật, cố gắng hết sức để cứu sống tôi.

Cuối cùng bác sĩ vì giữ vững y đức, dưới việc anh tận lực chế tạo tai nạn ngoài ý muốn trong giải phẫu, giúp tôi thoát khỏi tai nạn một cách thần kỳ.

Sau khi giải phẫu xong, bởi vì phải trốn khỏi sự hãm hại của anh, tôi bắt buộc phải hóa trang thành một cỗ thi thể, được đưa vào nhà xác, cuối cùng dựa vào chìa khóa giấu trong đồng phục bệnh nhân, thừa dịp lúc ban đêm trốn ra bệnh viện!”

Mặc dù trốn khỏi bệnh viện, nhưng mà nỗi nhớ nhung về Chu Nhung lại khiến cho tôi lần nữa quay về nơi này, trở lại nơi mà cô ấy đã từng giúp đỡ tôi.

Nói tới chỗ này, ánh mắt của Tề Đông Thắng ngơ ngác nhìn vào một điểm trên bầu trời, dường như xuyên qua bóng tối vô cùng vô tận, nhìn thấy đồ vật quỷ dị gì đó.

“Chu Nhung, cô muốn tôi trở về đây tìm cô, tôi đã tới rồi, nhưng mà cô đang ở đâu?”

Câu nói sau cùng này trong nháy mắt khiến cho sắc mặt của Trần Lâm và lão Trương cùng thay đổi mãnh liệt.

“Không ổn!”

Cho đến lúc này, cuối cùng Trần Lâm cũng xác định được điểm chết của câu chuyện này.

Không phải đến từ Tề Đông Thắng, mà là Chu Nhung - người mang theo sự phẫn uất mạnh mẽ nhảy khỏi tòa nhà!

Chỉ có Chu Nhung mới là lệ quỷ duy nhất bên trong cốt truyện này!

...

Các đạo cụ được đưa ra từ trong cốt truyện này, từ đầu đến cuối chỉ tồn tại để phong ấn lệ quỷ Chu Nhung này mà thôi, nhưng mà trong cốt truyện rắc rối, phức tạp, như vô tình lại như cố ý dẫn hướng lạc lối cho những người tham dự như bọn họ, dẫn bọn họ đặt sự chút ý trên thi thể mất tích, ngay cả Trần Lâm cũng cho rằng nó chính là nguồn gốc lệ quỷ của câu chuyện linh dị lần này.

Cuối cùng cốt truyện lại bày ra trò đùa ác động với bọn họ, vào phút cuối cùng nói cho bọn họ, Tề Đông Thắng - người bọn họ cho là lệ quỷ, thật ra vẫn chưa chết, nhưng bởi vì những nhớ nhung của Tề Đông Thắng giành cho Chu Nhung đã gọi oán linh Chu Nhung trở về!

Thật ra tỉ mỉ nghĩ lại, chân tướng của cốt truyện này thật ra cũng không phải hoàn toàn không có dấu vết, đăc biệt là thi thể “sống lại” vào đêm đó, thật ra là lời nhắc nhở đầu tiên của cốt truyện đối với những người tham gia, lúc đó lão Trương đang trực ban ở ngay bên ngoài nhà xác, nếu như không phải lão ta quá kiêng kỵ với lệ quỷ trong cốt chuyện, mà mạo hiểm xông ra kiểm tra một lượt, lập tức có thể vạch trần bí mật “xác chết” Tề Đông Thắng sống lại, thay đổi hướng đi của cốt truyện, ít nhất cũng có thể thuận lợi phát hiện Tề Đông Thắng không phải là lệ quỷ bên trong cốt truyện.

Ngoại trừ cái đó ra, Chu Nhung nhảy lầu tự sát, vết thương trên người của cô ấy thật ra cũng đang nhắc nhở người tham gia, vết sẹo trên cơ thể y tá Chu đã tích lũy oán hận mạnh mẽ, có điều kiện trở thành lệ quỷ, nhưng mà sau khi bị thu hút bởi thi thế bị mất tích đó, tất cả manh mối này mọi người đều bỏ qua.

“Không, không đúng, thật ra, chúng ta vẫn còn một cơ hội khác!”

Nghe được Trần Lâm đột nhiên mở miệng, sắc mặt của lão Trương thay đổi lần nữa: “Cái gì?!”

“Cho dù không dùng hết Kim Quang Chú, thật ra chúng ta còn một cơ hội trốn thoát khỏi công kích của dị linh.” Trần Lâm hung hăng cắn răng, vẻ mặt phức tạp nhìn Tề Đông Thắng: “Nếu như chúng ta gϊếŧ Tề Đông Thắng trước khi anh ta kêu gọi Chu Nhung, rất có thể quỷ lệ bên trong cốt truyện cũng hoàn toàn buông xuôi!”

“Cái cốt truyện đáng chết này, con mẹ quá cũng quá độc ác rồi!”

Lão Trương cũng không phải đồ ngốc, nghe thấy Trần Lâm nói kiểu này, trong nháy mắt hiểu được.

Chu Nhung, cô muốn tôi quay trở về tìm cô, tôi đã trở về rồi, còn cô đang ở nơi nào?

Bên trong cốt truyện linh dị này, đây không chỉ là một câu thoại, mà càng giống lời nguyền hơn, một lời nguyền triệu hồi lệ quỷ!

Tề Đông Thắng nói ra câu nói này, trên thực tế đã hoàn thành triệu hồi lệ quỷ, nhưng mà bởi vì sự chấn kinh đối với lệ quỷ, bọn họ lại lần nữa bỏ lỡ cơ hội.

Cũng chính vào thời điểm này, Trần Lâm tận mắt trải nghiệm được, sự quỷ quyệt và độc ác của thế giợi dị linh!