Chương 43: Thích Tần Thị

Editor: Tiểu Màn Thầu

Beta: MinMin

Lúc này trên phần ngực, eo, đùi, lẫn đầu gối, đều là một mảng xanh tím.

Da thịt Tần Ngọc Lâu vốn căng

mọng mịn màng, thế



trải qua một đêm kia, dấu ấn lưu lại nhiều

vô số kể, chỉ cần lướt mắt nhìn một cái, cũng cảm thấy ghê người.

Trên eo, cùng phần đùi giống như bị người ta véo mạnh, còn có thể nhìn thấy những dấu tay nông sâu không đồng nhất. Về phần lưng



do nằm lên những trái cây khô

trên giường, mới vừa rồi Như Lan cùng Yến Lan thu dọn giường ngủ, liền tìm thấy rất nhiều quả

khô

bị đè nát, nhìn quang cảnh này lại nghĩ đến đêm qua tiểu thư

đã

phải chịu khổ

ra sao, làm

bọn họ có chút không đành lòng.

Càng không nói đến phần trước ngực kia.

Chẳng trách lúc trước mẫu thân đã từng nói với nàng

rằng nếu ngực quá phát triển, khẳng định sau này chịu

khổ

không ít, bây giờ

thì

Tần Ngọc Lâu đã hiểu rõ

thâm sâu là như thế nào, lại nhớ tới đêm qua lúc bị bắt nằm quỳ bò trên giường, đầu

gối bị ma sát đến vô cùng đau đớn, nếu ngày sau vẫn tiếp diễn như thế này,

thì

làm sao sống nổi

đây?

Đều nói nữ nhi sinh ra đã chịu không ít khổ

sở, trước đó Tần Ngọc Lâu chỉ

nghĩ rằng, từ nhỏ mình đã được nuông chiều, sau này khi thành thân chỉ cần giúp tướng

công

dạy con, phụng dưỡng trưởng bối, quản lý gia đình,

đấy cũng là niềm vui mỗi ngày của bản thân

nhưng tới

giờ phút này nàng cảm thấy có chút đau khổ nói không nên lời.

Hoá ra,

rốt cuộc

vẫn không thể tránh khỏi việc chịu khổ…

Lúc này Tần Ngọc Lâu đang ngâm mình trong bồn tắm, với tác dụng của nước ấm

làm

thân thể được thả lỏng sự đau đớn và vô lực càng được phóng đại lên gấp nhiều lần.

Sau khi tắm rửa xong, Phương Linh vội tìm một hộp thuốc mỡ đem đến, đây là do Viên Thị đã sớm chuẩn bị cho nàng, vỏ hộp bằng kim loại

cỡ vừa bằng một miếng bánh, bên trong một thứ

cao

trong suốt như mỡ dê.

Phương Linh dùng ngón út chấm một ít nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương của nàng, cẩn

thận xoa

đều, còn

Tần Ngọc Lâu chỉ biết giấu mặt trong bàn tay, khẽ kêu nhẹ.

Phương Phỉ thấy thế, vẻ mặt phẫn nộ

đứng bên cạnh nói: “ Cô gia cũng

có phần

thật quá đáng

mà, tiểu thư nhà chúng ta da thịt mềm

mại mỏng manh là thế,



cô gia lại

có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy….”

Phương Linh nghe thấy vội giương mắt liếc xéo Phương Phỉ một cái, cũng may

thấy

sắc mặt Tần Ngọc Lâu không có gì khác

thường, trong lòng mới thả lỏng, lại không quên cho Phương Phỉ một ánh mắt cảnh cáo.

Phương Phỉ biết mình đã lỡ lời, vội âm thầm quan sát khắp nơi, lập tức im miệng.

Phương Linh bôi thuốc xong, lại đi lấy cao hương đến đây, vén góc áo Tần Ngọc Lâu lên, bôi toàn thân cho nàng.

Tất

bật xong một hồi, trời cũng đã sáng, Phương

Linh liền lập tức

đi lấy y phục

đã sớm chuẩn bị trước, hầu hạ Tần Ngọc Lâu thay xiêm

y.

Những xiêm

y

của Tần Ngọc Lâu đều do

đích thân

bà chủ của Như Ý Trai tự mình đo

đạc làm ra, đây

cũng là cửa tiệm

thêu may đo

y phục nổi tiếng nhất ở thành Nguyên Lăng, có thể sánh ngang

với hàng thêu

ở Tô Châu và Hồ Nam, hơn nữa cửa tiệm này

còn

là cửa tiệm lớn nhất trong thành, cũng là nơi

may y phục cho giới danh gia vọng tộc ở thành Nguyên Lăng.

Chỉ là bà chủ

cửa tiệm

đã sớm thu

tay, không dễ dàng nhận

đặt làm nữa, hiện

tại chỉ

tuỳ

hứng

may vá chơi chơi

vậy thôi, thật là lãng phí tài năng mà.

Nhưng



dáng người của Tần Ngọc Lâu quá hoàn hảo, mỗi kiện y phục khi mặc lên người nàng thật

quá mỹ lệ, cho nên, bà chủ mới

đặc biệt

ưu ái may y phục cho Tần Ngọc Lâu.

Ví như

lần gả đến kinh thành này,

trong một tháng bà đã cắt may xong hi phục cho nàng.

Sau ngày thành thân, tất nhiên phải mặc một kiện y phục màu đỏ

tươi, nhưng không rườm rà như hỉ phục, lúc này Tần Ngọc Lâu mặc một thân y phục đỏ rực thêu hoa mẫu đơn, vừa đoan trang quý

phái, mà

vừa diễm lệ cao sang.

Hơn nữa, do

bây giờ

nàng

đã thành thân

nên

trang sức cùng

cách bới tóc

cũng phải được thay đổi, chỉ có thể búi tóc theo kiểu phu nhân, ban đầu Tần Ngọc Lâu rất thích để một ít tóc mái che

bớt

đi phần trán, nhưng

lúc

này

cả phần

mái tóc dài được cẩn thận búi lên, lộ ra phần trán trơn bóng, cần cổ nhỏ dài tinh tế.

Quy Hân khéo tay, cài một cây kim thoa

hình chim phượng

khảm bảo ngọc lên tóc Tần Ngọc Lâu, sau

đó

lại cẩn thận

đeo lên trán nàng một chuỗi vòng châu

tạo thành hình bán nguyệt.

Từng viên đá

kim cương

nhỏ

lấp lánh

như hạt gạo màu hồng,

điểm xuyết ở

chính giữa chuỗi hạt là

một viên trân châu trong suốt, làm lưu quang

toả ra

bốn phía, nằm ngay ấn đường của Tần Ngọc Lâu, càng tô điểm thêm nét đẹp

long lanh kiều diễm đến tột bậc

của nàng.

Vừa

sửa soạn xong, liền nghe thấy trong viện truyền đến một loạt

tiếng động, Tần Ngọc Lâu

cảm thấy trang

điểm thế này quá mức hoa lệ, đang

định

lên tiếng,

thì

đã nghe thấy có người lên tiếng thỉnh an, hoá ra chủ tử

đã trở lại.

Mỗi ngày Thích Tu đều

có thói quen dậy sớm luyện võ, trời còn chưa sáng đã rời đi, lúc này cả

người

đầy mồ hôi, phần trước áo ướt

sũng

một mảng,

chàng

đưa tay tiếp nhận khăn mà hạ nhân đưa đến, vừa lau mồ hôi vừa bước vào phòng, tầm mắt không khỏi nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp

tuyệt trần

của người nọ, bước chân Thích Tu chợt dừng lại.

Năm trước đi đến Tần gia hạ sính lễ, mới chỉ

kịp

nhìn

thoáng

qua một cái, tuy biết rõ thê tử tương lai có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng

chàng

chưa từng

được

quan sát kỹ.

Hôm qua vén khăn hỉ lên, bởi trên mặt Tần Ngọc Lâu

được

trang điểm một lớp phấn dày,

nên

rốt cuộc chàng

vẫn không

thể

nhìn rõ, mà đêm qua, hai người đã trải qua một đêm mặn nồng, dưới ánh sáng mờ mờ ảo

ảo, đa phần đều là nhắm chặt mắt, không dám nhìn thẳng.

Cho nên, Tần Ngọc Lâu trong trí nhớ của chàng chỉ là một hình dáng mơ hồ. Nhưng hôm nay

được

đối mặt nhìn

trực diện như thế này, thực sự khiến người ta

vô cùng

kinh

ngạc.

Thích Tu nhìn nàng vài lần, tầm mắt dừng trên trang sức nàng đeo, lại lướt nhìn qua xiêm

y

rồi đến gương mặt

của nàng, miệng

chàng

hơi mấp máy, dường như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không lên tiếng.

Chỉ khẽ nhấp môi, không biết đang suy nghĩ

đến

chuyện gì.

Từ lúc Tần Ngọc Lâu thấy chàng vào phòng, đôi tay phía dưới tay áo không khỏi nắm chặt, thấy chàng cứ nhìn chằm chằm mình như vậy,

lại

còn khẽ nhấp môi, nhưng không hề

nói một

lời nào.

Môi chàng thật mỏng

nên

khi nhấp môi

lại

tạo người ta cảm giác có

một loại khí thế bức người

hiện hữu.

Hai người cho

đến bây giờ

chưa từng có thời gian trò chuyện với nhau.

Nếu dựa theo tính tình hiền hoà lạc quan của Tần Ngọc Lâu lúc xưa, có lẽ nàng sẽ chủ động lên tiếng trước, nhưng nghĩ đến một

màn

chịu không ít khổ

đêm qua, tuy không thể hiện ra mặt, nhưng

trong lòngnàng

cũng có chút tức giận,

vì thế

nàng

chỉ

rũ mắt không hé miệng.

Bọn hạ nhân ở trong phòng thấy hai vị chủ tử không nói lời nào, cũng không dám

tự tiện

lên tiếng, lại

càng không dám cử động mạnh.

Trong phòng đột nhiên rơi vào im lặng. Không

bao

lâu sau, Thích Tu lại giương mắt

lên

nhìn nàng

một cái, rồi

thân thể thẳng tắp đi lướt qua nàng bước vào phòng tắm, trong lúc đi ngang qua nàng,

sắc mặt chàng nhàn nhạt,

nói một câu: “ Chuẩn bị một chút, lát nữa đi đến thỉnh an các trưởng bối….”

Ngữ khí trước sau vẫn cứng ngắt như vậy, nói xong liền vững vàng bước vào trong.

Trong phòng, hai

nha hoàn theo hầu hạ trước kia là

Cẩm Vi và Cẩm Sắt, bọn họ nghe thế vội ngừng tay chuẩn bị quần áo đi theo phía sau, xưa nay bọn họ hiểu rõ tính tình của chủ tử, sau khi để đồ xong, liền vội vàng lui ra ngoài.

Không bao lâu, bên trong truyền ra tiếng sột soạt, dường như là đang cởϊ qυầи áo. Tần Ngọc Lâu nhịn không được liền giương mắt nhìn về phía ấy, sau đó

liền

thu hồi tầm

mắt, lại thấy Phương Linh, Phương Phỉ đang

nhìn mình

đầy lo lắng, Tần Ngọc Lâu nhất thời không khỏi cười khổ.

Nhìn xem, nàng càng sống càng phải quay đầu rồi,

giống như một tiểu hài tử bị chịu oan ức,

thật

muốn nháo loạn

cho thoả cơn tức mới thôi

.

Thật nhiều năm qua nàng chưa từng có hành động như vậy, ngược

lại

làm người bên cạnh

nàng cảm thấy vô cùng

lo lắng.

Hiện giờ nàng không thể tuỳ hứng như tiểu thư khuê các chưa thành thân

được nữa, đã gả cho người ta

làđã trở thành tức phụ nhà người ta, thể tử nhà người ta, chị em dâu nhà người ta, còn trở thành thái thái nhà người ta, thậm chí cả tên họ còn liên quan đến dòng họ nhà người ta: Thích Tần Thị.

Trước khi gả đi, tổ mẫu đã từng dặn dò nàng chuyện quan trọng về phụ mẫu, về cữu cữu cô cô, về phu quân, mọi việc phải lấy trượng phu làm chính, trượng phu là trời, phải biết giữ đạo hiếu, làm tròn bổn phận thê tử.

Đó chính là phu quân không yêu

thương, bà bà không quý

mến

mình, thì cả đời này nàng vĩnh viễn sẽ bị nhốt ở

cái

phụ đệ này, hiện giờ nàng chỉ có một thân một mình, không có ai để dựa dẫm, tương lai sau này, nàng phải trải qua cuộc sống có tốt hay không sẽ

phải tuỳ thuộc

hoàn toàn

vào cách ứng xử của nàng.

Nghĩ đến đây, tâm tình Tần Ngọc Lâu dần thả lỏng, cũng bình tĩnh trở

lại.

Nàng trước

nay cũng không phải

là người

chỉ biết

oán trời trách đất.

Sau khi Thích Tu bước ra, đã thay đổi một bộ trung y màu trắng, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy Tần Ngọc Lâu dẫn theo nha hoàn tiến về phía mình, trong tay nha hoàn còn cầm một cái khay bên trên là y phục hôm nay chàng sẽ mặc, còn thê tử vừa thành thân đã tiến đến hai bước, hành lễ với chàng, ôn nhu nói: “ Thϊếp đến giúp tướng công thay y phục….”

Kỳ thật trước nay Thích Tu không thích để người khác hầu hạ,

nhưng khi nghe thấy giọng nói

vừa

nhẹ nhàng

mềm mại,

lại

uyển chuyển đa tình của nàng,

thì lại

nghĩ đến một

màn

đêm qua, trong lòng

chàng liền có chút

do dự, một lúc

sau,

chỉ

thấp giọng “ Ừ” một tiếng.

Ngay sau đó, dang tay ra trước mặt nàng. Nàng hầu hạ chàng thay y phục, còn nhón mũi chân chỉnh sửa lại cổ áo,

rồi lại

hơi cúi đầu sửa sang lại đai lưng trên eo cho chàng.

Đôi tay mềm mại như không xương kia, chu du khắp trên người chàng, làm

chàng bỗng

cảm thấy có chút ngứa ngáy, hương thơm trên người nàng

tràn vào trong khoang mũi,

quả thật

chưa bao giờ chàng thân thiết với người khác như vậy, nhất thời có chút không quen.

Lại thấy

nàng có chút mới lại, chàng

suy nghĩ một lúc, nhịn không được

lại

rũ mắt xuống,

nhưng cũng

nhìn thấy một viên trân châu

mã não

màu đỏ

trên ấn đường của nàng đang

lắc qua lắc lại.

Thích Tu khẽ nhấp môi thu hồi tầm mắt. Không biết vì sao, bỗng nhiên

chàng

nhớ đến việc đêm qua bản thân mình không thể cởi được nút áo của nàng. Rốt

cuộc cuối cùng

chàng cũng

không nói một lời nào

chỉ chống hai tay

lên, tuỳ ý để nàng hầu hạ.

Sau khi Tần Ngọc Lâu hầu hạ Thích Tu thay y phục xong, chóp mũi cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, Tnàng quan sát

thấy thần sắc chàng

vẫn

như thường lệ, thì

nàng khẽ thở nhẹ một hơi.

Đúng lúc này, bên ngoài có người đến bẩm báo, nói thái thái sai người đến đây.