Quyển 1 - Chương 51: Kiểm Soát Bản Năng Động Vật

Chu Giảo vỗ vỗ xúc tu của hắn, ý bảo hắn thả lỏng, dán lên môi hắn, lưu luyến dỗ dành: “Cám ơn anh đánh thức tôi, thực xin lỗi, tôi không biết lúc gặp ác mộng…… sẽ khó ngửi như vậy, sau này tôi sẽ tận lực không gặp ác mộng nữa."

Không biết có phải lực lượng ác mộng còn chưa có tiêu tán hay không mà khí tức trên người cô vẫn như cũ rất nặng.

Nhưng hắn không đẩy cô ra, cũng không có rút lại xúc tu trói buộc thân thể cô.

Ngược lại, khi cô muốn thoát ra, hắn lại tăng thêm lực, dùng sát khí cảnh cáo cô, đừng nghĩ đến việc bỏ đi.

Hắn không thích cảm giác này cho lắm.

Cứ như thể có thứ gì đó đang thắt chặt quanh cổ hắn, khiến hắn vô cùng cáu kỉnh và muốn gϊếŧ thứ gì đó.

Rất nhiều lần, bề mặt xúc tu của hắn sắp tiết ra chất độc thần kinh, muốn gϊếŧ chết nhân loại đang bồn chồn trước mặt mình.

Nhưng độc tố thần kinh còn chưa kịp tiết ra hết, xúc tu của hắn đã nhanh như tia chớp rụt vào khe hở phía sau, tựa hồ như sợ... chính mình sẽ thật sự làm cô bị thương.

Hắn cảm thấy không quen với tình huống này, rất khó chịu.

Thậm chí còn cảm thấy một nỗi sợ...

Không thể giải thích được.

Chu Giảo không nhận ra sự kỳ lạ của Giang Liên, cô vẫn đang loay hoay không biết làm thế nào để giải thích với ông chủ về chất nhầy trong phòng khi trả phòng.

...Nói với ông chủ rằng cô là một kẻ buôn lậu bạch tuộc?

Nhưng con bạch tuộc của ai sẽ để lại những sợi dính trên trần nhà!

Con mẹ nó giống như một con nhện đang kết võng!

Khóe miệng Chu Giảo giật giật, cô thực sự muốn hỏi Giang Liên, với tư cách là một con quái vật, hay một con quái vật sống trong siêu vực thẳm, tại sao lại quay tơ để xây tổ của mình?

Này hợp lý ư?

Chu Giảo chưa bao giờ ở trong một khách sạn rẻ tiền, cho nên cô không biết rằng hoàn cảnh của mình chẳng ra gì - khách sạn rẻ tiền được thiết lập ở sâu trong một khu ổ chuột, những người sống trong đó là những người tồi tệ nhất trong loại ba người.

Để tồn tại, những người này hoặc tiến hành phát sóng trực tiếp bất hợp pháp trong phòng khách, hoặc bán ma túy bất hợp pháp trong phòng khách, thậm chí đôi khi còn xảy ra đánh nhau đổ máu trong phòng khách.

——Bởi vì căn phòng này tràn ngập mùi nước hoa, mùi mồ hôi, thuốc lá rẻ tiền, thuốc cấm và khói thuốc súng nên Giang Liên đã quấn lấy cô bằng những xúc tu.

Hắn không muốn cô bị nhiễm thứ mùi thối rữa này, thứ mùi của tội lỗi, chết chóc và tuyệt vọng.

Sẽ khiến cô có mùi khó chịu.

Ngoài những cơ sở trên, một số phòng khám đen còn được mở bên trong các khách sạn giá rẻ, cấy chip lậu cho những người không có tiền mua hàng chính hãng.

Hầu hết những con chip được gọi là “chip lậu” thực chất là sản phẩm lỗi được loại bỏ từ dây chuyền sản xuất thông thường, nhưng khả năng gây hại cho hệ thần kinh gấp đôi so với chip chính hãng.

Tuy nhiên, để tồn tại, những người này không có lựa chọn nào khác.

Chu Giảo đột nhiên nhớ ra nhiều người trong khu ổ chuột sẽ bẻ khóa chip tín dụng bị đóng băng. Cô phải thử xem, cô không thể sống bằng tiền thế chấp.

...Cũng không đủ khả năng chi trả cho việc dọn phòng.

Nghĩ đến đây, cô thay đổi vị trí của mình trong xúc tu của Giang Liên, mở trang web và tìm kiếm "chip tín dụng giải phóng".

Không biết có phải do vừa mới hôn cô hay không, Giang Liên có chút động đậy, có lúc ngoắc eo cô, có lúc ôm cổ chân cô, có lúc quấn lấy cổ cô, dùng sức từ từ siết chặt, phảng phất giây tiếp theo giống như bóp cổ cô vậy.