Quyển 1 - Chương 50: Kiểm Soát Bản Năng Động Vật

Nhưng không ai biết khi nào quy tắc của công ty sẽ kết thúc.

Trong lúc nhất thời, cảm giác dần dần chìm xuống biển sâu càng mạnh.

Chu Giảo có chút hụt hơi.

Cô mơ màng nghĩ: "Sao mình phải đối mặt nhiều như vậy? Giang Liên, công ty... Mình thật sự có thể gánh được sao?"

Cô không gánh nổi.

Cho đến bây giờ, cô không chắc mình có thể sống sót trong tay Giang Liên hay không. Tiếp tục chìm xuống.

Áp lực khổng lồ khiến xương cô kêu răng rắc.

——Hay là vậy đi.

Từ bỏ phản kháng, vứt bỏ hết thảy.

Mặc kệ công ty, con chip hay quái vật nào, cứ chìm xuống biển cho đến khi áp suất và sức nặng của biển sâu ép cô thành một đám sương mù máu.

Đến lúc đó, cô sẽ được tự do.

Nhưng mà, vào lúc này, trên người cô đột nhiên truyền đến một lực lượng ướŧ áŧ lạnh lẽo, có thứ gì đó gắt gao quấn lấy eo của cô, kéo cô ra khỏi vô tận.

Trong nháy mắt, bầu trời đột ngột sụp xuống, mọi thứ trước mắt cô dần trở nên rõ ràng - ánh đèn huỳnh quang mờ ảo, những bức tường dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ, ánh sáng mơ hồ lọt ra từ những cánh cửa chớp đầy bụi, chiếu lên mi mắt cô.

Chu Giảo nhớ ra đây là một khách sạn rẻ tiền mà cô đã thuê bằng súng vào buổi sáng. Đồng thời, sức lực trên eo cô không ngừng tăng lên, mang theo sự không hài lòng sâu sắc.

Chu Giảo quay đầu lại nhìn, sau đó khóe mắt khẽ giật một cái, ngay cả trong mộng bi thương cũng biến mất rất nhiều.

... Có chắc đây là căn phòng cô thuê, chứ không phải phòng cô mua hay không, là loại sẽ được trả lại sau một đêm ngủ ấy?

Ngoại trừ nơi cô nhìn thấy vừa rồi, toàn bộ căn phòng đều đầy những xúc tu màu tím đen gớm ghiếc, thậm chí các góc, khe cửa, đáy giường đều bị bít chặt.

Điều khiến da đầu cô ngứa ran nhất là những xúc tu này rõ ràng không có mắt, nhưng cô lại có cảm giác bị theo dõi rất mạnh.

Dường như có vô số cặp mắt đang nhìn thẳng vào cô, tùy thời sẽ bao trùm và tranh giành lấy hơi thở cô.

Chu Giảo: "..."

Cô thật muốn ngủ tiếp.

Giang Liên không thích cô nhìn vào những xúc tu đó.

Hắn vươn hai ngón tay, nhéo cằm cô, bắt cô quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Vừa rồi cô có mùi khó chịu.”

Vừa nói, hắn vừa dùng khớp ngón tay đẩy hàm răng của cô ra, quay đầu lại cúi người xuống ngửi, tựa hồ xác định mùi vị kia đã biến mất, nhưng trong mắt hắn vẫn lưu lại một tia lạnh như băng: "Lần sau, tôi sẽ. . . "

Hắn muốn nói, lần sau, tôi sẽ gϊếŧ chết cô.

Nhưng mỗi lần hắn muốn gϊếŧ cô, cô đều sẽ dùng những phương thức cổ quái để thoát được.

...Trong lúc nhất thời lại có chút mắc kẹt.

Chu Giảo không thèm để ý đến khuôn mặt lạnh lùng vặn vẹo của hắn, dù sao cô cũng không cảm nhận được sát khí, cho nên cũng lười quan tâm đến sắc mặt khó coi của hắn.

Cô chỉ quan tâm một chuyện: “Là anh đánh thức tôi sao?”

“Ừ.” Giang Liên thản nhiên nói, nghĩ đến mùi ôi thiu mà cô phát ra trong lúc ngủ, vẻ mặt hắn càng khó chịu, “Nếu lúc cô ngủ cứ khó ngửi như vậy, về sau đừng ngủ..."

Hắn còn chưa nói xong, trên môi liền có một cỗ mềm mại ấm áp đυ.ng chạm.

Chu Giảo ngẩng đầu lên, đầu lưỡi lướt qua môi hắn, hôn nhẹ một cái.

Giang Liên cụp mắt xuống, vẻ mặt không thay đổi.

Dường như nụ hôn của cô không đáng kể với hắn.

Có điều, hầu kết của hắn nặng nề lăn xuống, nuốt nước bọt cô đút cho hắn, xúc tu quanh eo cô ngày càng siết chặt, suýt nữa để lại vết bầm tím trên người cô.