Quyển 1 - Chương 18: Kiểm Soát Bản Năng Động Vật

“Cậu đi theo làm gì?"

Tạ Việt Trạch suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Tôi muốn biết, cô có còn là Chu Giảo không."

"Ý cậu là gì?" Chu Giảo hỏi.

Tạ Việt Trạch nói: “Biến dị cao cấp có năng lực ký sinh, tôi không tin nó chỉ ký sinh trong thi thể, không ký sinh người sống.”

Sắc mặt Chu Giảo có chút kỳ quái: “Nó đích xác không chỉ ký sinh trong thi thể.”

Tạ Việt Trạch dừng một chút "Nói như thế nào?”

Chu Giảo nói ra suy đoán của mình: "Giang Liên cũng bị ký sinh, tôi nghi ngờ hắn bị ký sinh lâu hơn xác chết, ngay cả xác chết cũng bị ký sinh vì hắn."

Im lặng vài giây.

Tạ Việt Trạch lại đốt bật lửa, sau đó chợt vươn tay nhéo cằm cô, dưới ánh lửa cẩn thận nhìn khuôn mặt cô: “Bởi vì hắn bị ký sinh, nêm cô mới không nhờ hắn giúp đỡ sao?”

Chu Giảo sững người một chút.

Cô cau mày: "Cái gì?"

Ngọn lửa màu đỏ cam đung đưa trên mặt Tạ Việt Trạch, nhưng nó không tăng thêm bất kỳ màu sắc sống động nào cho khuôn mặt của anh ta, ngược lại, nó tạo ra một bóng tối u ám trên xương trán, sống mũi và khóe mắt của anh ta, cho thấy một trạng thái chia ly méo mó và khủng khϊếp.

Tạ Việt Trạch cầm chiếc bật lửa như thế này, đến gần cô, nhìn cô chằm chằm không rời mắt: "Khi cửa thang máy mở ra, tôi thấy môi của hai người dán vào nhau. Hắn cũng giống như tôi, nắm lấy cằm cô, hưởng dụng mùi vị của cô. Mối quan hệ của thân mật như vậy, sao không nhờ hắn giúp mà lại nhờ một "người ngoài" như tôi?"

Chu Giảo cảm thấy lời nói của anh ta vô cùng cổ quái, cau mày nói: "Tôi không nhờ ai giúp cả."

Tạ Việt Trạch nói, "Phản ứng đầu tiên của cô khi gặp nguy hiểm là đến tìm tôi."

Mặt anh ta lạnh lùng, ngón tay cứng hơn một chút, nhắc nhở cô tập trung vào mình, "Cô thích tôi? Sùng bái tôi ?Hay là, cũng muốn dán môi với tôi?"

Chu Giảo thiếu chút nữa cho anh ta một cái tát vào mặt.

Nhưng sau khi ép mình bình tĩnh lại, cô nhận ra có gì đó không ổn.

Trước hết, trong những trường hợp bình thường, Tạ Việt Trạch sẽ không hỏi những câu hỏi mạo phạm như vậy.

Thứ hai, Tạ Việt Trạch sẽ không gọi "hôn" là "dính môi" và "hưởng dụng mùi vị của cô", mặc dù có thể khiến cô xấu hổ hơn, nhưng cô không cho rằng một người trưởng thành có đầu óc tỉnh táo sẽ làm cô thẹn, lựa chọn cách nói đáng xấu hổ như vậy.

Chỉ có những dị nhân không biết gì về hôn mới mô tả "nụ hôn" theo cách này.

Cuối cùng, ánh lửa đã bán đứng anh ta.

Những vấn đề anh ta hỏi đều liên quan đến cô, nhưng vẻ mặt của anh ta dần trở nên u ám và điên cuồng, tràn ngập sự vô nhân đạo đáng sợ, khi anh ta hỏi câu cuối cùng, hầu kết của anh ta không tự chủ được cuộn tròn và nuốt nước bọt.

Như đang hồi tưởng về một điều gì đó.

Chỉ có một người sẽ nhìn chằm chằm vào cô với biểu cảm như vậy.

——Giang Liên.

Chỉ có hắn mới có thể biếи ŧɦái như vậy.

Tất nhiên, bây giờ cô chắc chắn rằng anh ta là "nó".

Chu Giảo không khỏi bật cười.

Cô vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm bật lửa của "Tạ Việt Trạch", nhẹ nhàng xoa ngón tay cái của mình lên ngón tay của anh ta, nhẹ giọng nói: "Đúng, tôi muốn "dính môi’ với cậu."

Trên mặt “Tạ Việt Trạch” co giật kỳ lạ, anh ta đảo mắt, nhìn ngón tay cái: “Tại sao?”

Chu Giảo cũng muốn biết tại sao hắn lại quan tâm đến việc cô có muốn hôn Tạ Việt Trạch hay không.