Quyển 1 - Chương 17: Kiểm Soát Bản Năng Động Vật

Sau đó, cô quả quyết quay đầu bỏ chạy.

Làm sao có thể không chạy trốn!

Bản năng sinh tồn của sinh vật là điên cuồng kêu gọi nguy hiểm, cô nhìn không ra Giang Liên có vấn đề, nhưng đầu óc cô có vấn đề!

Chỉ vì cô thích sự phấn khích không có nghĩa là cô sẵn sàng chết vì sự phấn khích!

Cô không biết thứ gì ký sinh trong cơ thể Giang Liên, nhưng hắn có thể giả làm người bình thường lâu như vậy, nhất định không phải dị nhân bình thường — theo như cô được biết, phần lớn dị nhân cao cấp nhất đều không có khả năng suy nghĩ như một con người.

Giang Liên rất có thể là một dị nhân X chưa từng xuất hiện trước đây.

Chu Giảo đột nhiên nổi da gà khắp người, cô chạy về phía Tạ Việt Trạch với gần như toàn bộ sức lực của mình.

Phía trước tối đen như mực, không nhìn thấy gì.

Bóng tối vô danh khiến người ta cảm thấy sợ hãi về thể xác, mà sợ hãi lại kí©h thí©ɧ trí tưởng tượng của con người — vì vậy, Chu Giảo ảo giác trong bóng tối có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, mặc dù cô không nhìn thấy gì.

May mắn thay, cô rất quen thuộc với phòng thí nghiệm, vì vậy cô đã không trì hoãn việc trốn thoát trong bóng tối.

Nếu đây là một nơi xa lạ, cô có thể sẽ sợ chết khϊếp trước sự tưởng tượng của chính mình trước khi chạm vào bóng tối.

Không biết có phải là ảo giác của Chu Giảo hay không, nhưng đang chạy giữa chừng, cô đột nhiên cảm thấy một luồng hơi thở lạnh lẽo, theo sau cô như một cái bóng, phả hơi vào gáy cô.

Da đầu cô tê dại.

... Phải nhanh chóng tìm được Tạ Việt Trạch!

Cũng không phải bởi vì cô cho rằng Tạ Việt Trạch có khả năng giúp họ thoát khỏi tình huống trước mắt, mà là do thiên tính của các sinh vật khi gặp nguy hiểm.

——Bản năng hợp lực với đồng loại.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, một bàn tay lạnh lẽo đáng sợ đã nắm lấy cổ tay cô.

Chu Giảo phấn khích đến mức suýt hét lên.

Thật may, khát vọng sống sót của cô đủ mạnh, vì vậy cô đã mạnh mẽ nuốt xuống tiếng hét sợ hãi của mình.

“…Tạ Việt Trạch?”

Đối phương dừng vài giây: “Là tôi.”

Chu Giảo thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tìm được cậu.”

Tạ Việt Trạch tựa hồ đang đánh giá cô, không nói chuyện.

Anh ta cách cô rất gần, hơi thở lạnh lẽo như mũi kim xuyên qua mặt cô, gây ngứa ngáy bất an.

Khoan đã.

Hơi thở lạnh lẽo?

Chu Giảo ngừng hô hấp, trái tim cô đập mạnh trong l*иg ngực hai lần.

Cô bình tĩnh thu tay lại, lật úp lòng bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một con dao mổ sắc bén.

Cầm con dao mổ trong tay, Chu Giảo nhẹ nhàng hỏi: “Tạ Việt Trạch, tại sao cậu không nói gì?”

Mỗi khi cô nói một từ, cơ thể cô căng lên, sẵn sàng lao đi như một cây cung đã giương hết cỡ.

Chỉ cần những lời tiếp theo của Tạ Việt Trạch khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn, con dao này sẽ đâm anh ta không chút do dự.

Hành động của Tạ Việt Trạch nằm ngoài dự đoán của cô.

Chỉ có tiếng vải cọ sột soạt, sau đó là tiếng “cạch”, ngọn lửa đỏ cam chiếu sáng khuôn mặt của họ đang ở gần trong tầm tay.

Tạ Việt Trạch đốt bật lửa.

Chu Giảo bắt gặp ánh mắt của anh ta, cô hơi sửng sốt, thực sự là Tạ Việt Trạch.

Nhưng mà cô không có cất dao đi, tiếp tục hỏi: "Vừa rồi cậu đi theo tôi à?"

Giọng điệu lạnh lùng hung hăng, nhưng Tạ Việt Trạch cũng không tức giận, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy."