Lời nói chẳng lưu giữ lấy một chút tình cảm từ miệng hắn phát ra, người tứ phía nghe thế không khỏi cảm than lắc đầu bởi chiến thần Dạ quốc rốt cuộc u mê không tỉnh ngộ, vì nữ nhân thấp hèn mà buông bỏ tiểu thư quyền quý, thậm chí còn có ý hãm hại người sắp thành chính phi của mình.
Từng là người nhìn thấu mưu lược quân địch, vậy mà lại không rõ ràng tốt xấu trước mắt, có bộ dạng kẻ háo sắc. Chỉ tội chính phi ấy, chọn nhầm người, gả nhầm nơi.
Chính là dưới ánh mắt thương hại của mọi người, Hoa Kiêu mang danh chính phi lại bình thản nâng bước chân đến gần, ghé qua tai Mặc Huyền thấp giọng nhắc nhở: “Nhị vương gia, trước khi người khiến tiểu nữ thân bại danh liệt thì người hãy nghĩ Hoàng Thượng phía trên ban cọc hôn sự là mong điều tốt đẹp, vậy mà hiện tại người định vô lí do bỏ đi nó?”
“Người xem Hoàng Thượng sẽ suy nghĩ gì? Có hay không cho rằng người coi Hoàng Thượng là quân cờ, tùy ý trêu đùa lừa gạt?”
Lời nàng rót vào tai hắn, như gáo nước lạnh lẽo dội thẳng lên thân, khiến hắn tỉnh táo nhưng lại nghiến răng nghiến lợi đáp: “Ngươi đang uy hϊếp bản vương!”
Nữ nhân chết tiệt cũng là một người trở mặt nhanh! Vậy mà trước nay không nhận thức được!
Mặc Huyền ở lòng ngờ vực tức tối nên ánh mắt pha thêm âm u nhìn chẳm chằm Hoa Kiêu, người thiếu nữ đỏ rực màu hỉ phục đối diện, sở hữu dàng vẻ hững hờ không có sợ sệt hay yếu đuối của ngày xưa, cái ngày nàng luôn cần hắn nhất ấy.
Ngỡ tướng vào thời điểm hiện tại nàng sẽ khóc lóc ỉ oi, đau khổ khi biết bản thân bị lừa gạt tình cảm, là không hề có, sự kiên định vẫn luẩn quẩn trên gường mặt phấn son rạng ngời, không chỉ vững vàng đứng trước soi xét của nhân thế, còn mạnh mẽ đáp trả từng lời nghiệt ngã.
Bình tĩnh từ nàng, hắn tỉnh ngộ đúng là mình sai sót, để người dễ dàng có cơ hội nắm thóp!
Hoa Kiêu mỉm cười môi hồng gợi lên, trước ánh mắt oán độc của Mặc Huyền, chậm rãi cất giọng đáp: “Cái Nhị Vương Gia nên quản hiện tại là nghĩ xem làm thể nào để chuyện này chu toàn. Nếu không tiểu nữ không ngại cùng ca ca của mình đến quỳ trước Hoàng Thượng, kiên định cầu xin Hoàng Thượng lấy lại cái công đạo.”
Mặc Huyền lần nữa bị lời nói đe dọa, tâm tình ngày một u ám, nét mặt tăng phần lạnh lẽo ngàn năm, tức giận bùng phát dưới đáy lòng lại không thể ngoi lên phun ra. Hắn chỉ đành nhẫn nhịn trừng mắt với nàng.
Liên Tước kế bên thấy không ổn liền muốn ddi lên nói gì, đáng tiếc bước chân chưa nâng đã nghe tiếng hắn dứt khoát: “Người đâu, chuẩn bị mọi thứ, ta cùng vương phi bái đường!”
Câu nói đủ vang vọng này vừa dứt, ai nấy kinh ngạc há miệng ngơ ngác, không ngờ Nhị Vương Gia chỉ chốc lát lại muốn lấy thê và chẳng muốn từ hôn nữa.
Không những vậy, người xung quanh còn tận mắt thấy Liên Tước bị người của Nhị Vương Gia lôi ra ngoài vì ả gào thét ngăn cản các nghi thức thành hôn.
Kết thúc nghi lễ bái đường, nàng được người dẫn đến tân phòng mà ngồi chờ Mặc Huyền. Mang trên người hỉ phục cùng khăn hỉ, Hoa Kiêu ngay ngắn ngồi ở giường lớn, không biết qua bao lâu bên tai mới nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp đến là từng bước chân không có quy luận cùng bóng người xiêu vẹo lại gần.
Chưa chờ nàng kịp phản ứng, dã bị đối phương đẩy ngã xuống giường, khăn hỉ rơi ra, gương mặt Mặc Huyền phóng đại trước mắt nàng, đi kèm mùi rượu nồng nặc khó ngửi. Hoa Kiêu cau mày, ghét bỏ đẩy hắn ra khỏi người mình, sau cùng nói: “Được rồi, tiểu nữ chỉ cần bái đường xong xuôi, vương gia có thể nhặt về Liên Tước cô nương lại để động phòng.”
“Hoa Kiêu, ngươi đừng cho rằng ngươi nắm được chút nhược điểm là ta sợ ngươi, rồi nói gì cũng nghe theo.” Mặc Huyền nghiến răng nghiến lợi giữ tay nàng mà kéo qua, bên trong giọng nói không chỉ say sưa còn chất chứa tức giận.
“Ồ, vậy ý của vương gia là muốn động phòng? Nào tới, làm mạnh lên, in một chút dấu vết lên thân thể này, nếu người không ngại thì mai tiểu nữ đem khoe Liên Tước cô nương luôn, rằng người tình giả thành thật, nồng nàn ái ân không dứt với tiểu nữ trong đêm.” Nàng cười cợt cởi y phục của mình, thế hiện vô liêm sỉ không biết xấu hổ ngay trước mặt hắn.
Mặc Huyền trừng mắt, đôi mắt đỏ ngầu xem thiếu nữ trước mình, khoảng khắc trên người nàng chỉ còn lại nội y mong manh, hắn bỗng tức tối buông nàng ra, miệng tuôn câu chửi: “Ngươi đứng là điên rồi!” Sau đó hắn quay lưng rời khỏi phòng. Thế giới yên tĩnh trở lại, Hoa Kiêu vô thức nhìn y phục mình trên đất, rốt cuộc không nhịn được nghĩ tới kiếp trước mang lên người hỉ phục hoa lệ rồi gả cho Mặc Ôn kia.
Hai lần gả là hai lần đau, hai lần ngu ngốc vứt bản thân đi, thấp hèn mà yêu thương tín nhiệm, cuối cùng thì sao chứ? Tình yêu và sự chịu đựng nàng trao ra, hoàn toàn chẳng thay đổi được một kẻ vô tình vô tâm với mình.
Tuy nhiên ngày nay sống lại, nàng phải đem từng thứ một ở kiếp trước trả lại hết.
...
Kinh Thành hôm sau nghe nói phủ của Nhị vương gia đột nhiên bốc cháy, hóa ra là vị vương phi phóng hỏa, bởi lẽ Nhị vương gia ngày đại hôn đem nữ tử khác đến trước mặt vị vương phi khoe khoang làm gián đoạn giờ lành bái đường, đến đêm thì lại bỏ đi không động phòng, làm vị vương phi thương tâm tới mỗi suy nghĩ không thông, tức giận đốt đi tân phòng.
Chuyện này náo loạn đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng lập tức truyền người vào cung làm rõ.