Chương 5

Trình Du Lễ khom người nhặt lên, là một bông hoa lụa màu xanh lá cây.

Anh nghiêng đầu nhìn Tần Kiến Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đưa tay cắm hoa lụa vào mũ phượng của cô.

Cô gái sợ hãi nhướng mày, lại là dáng vẻ bàng hoàng sợ hãi. Ánh mắt cô nhìn thấy đốt ngón tay thon dài xinh đẹp của anh đang chạm vào chiếc mũ đội đầu của cô, cẩn thận tinh tế sắp xếp lại những bông hoa lụa lộn xộn.

Trình Du Lễ sửa xong mũ cho cô, cúi xuống nhìn ánh mắt cô.

Sau đó nói với người bên kia điện thoại một câu: "Nhanh lên."

Thầm mến một người, khi gặp gỡ người đó thì thường sẽ có thói quen bối rối, sau đó sẽ nhanh chóng điều chỉnh tình hình rồi rút lui vào một vùng an toàn mà họ có thể kiểm soát tình huống.

Tiếp đó họ sẽ lặng lẽ quan sát, cẩn thận tính toán cách ra sân của bản thân.

Mỗi hành động mỗi cử chỉ trong tầm nhìn của đối phương đều là màn biểu diễn họ đã dày công điều chỉnh. Mỗi bước đi mỗi độ cong của nụ cười, từng cử chỉ của tay chân đều có chủ ý.

Nhưng mà hiện tại sự thay đổi xảy ra giống như sự thay đổi giữa ánh sáng và bóng tối, muốn mất tự nhiên bao nhiêu thì mất tự nhiên bấy nhiêu, trật trội không chỗ nào để trốn. Tần Kiến Nguyệt cắn môi.

Đối mặt ngắn ngủi vài giây, trong mắt của cô ngưng đọng chút cảm xúc. Con ngươi run lên, vành mắt khô khốc.

Cô nghĩ đến cuộc điện thoại đầy ngại ngùng với mẹ mình, nghĩ đến cái trượt chân vừa rồi. Chúng là những điều đáng xấu hổ nhất cô không muốn anh nhìn thấy.

Khi càng cố gắng che giấu thì càng để lộ dấu chân ra.

Quả thật chỉ muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào.

Mùi bạc hà và mùi thuốc lá trộn lẫn trên người anh hoà cùng lọn tóc cô, chân thật nhưng cũng bí ẩn.

Trình Du Lễ dò xét vẻ mặt nghiêm túc của cô: "Sao vậy, quen tôi à?"

Tần Kiến Nguyệt vội vàng lắc đầu, nhanh chóng quay mặt ra chỗ khác

Trong lòng cô như có hàng nghìn con ngựa chạy loạn mà trong mắt anh chỉ là lần đầu gặp.

Giây phút này cô thật hy vọng anh không ở đây.

Nhưng mà không như mong muốn, Trình Du Lễ lại ngồi thoải mái trên chiếc ghế khác.

Cho dù người tại bên người, nhưng bóng tối lại lật úp ở một bên người, Tần Kiến Nguyệt bình tĩnh lại cẩn thận lắng nghe, hô hấp của anh nhàn nhạt truyền vào tai cô.

Người đàn ông vẫn cao quý, có ranh giới, cũng không quá phô trương sự cao sang, mà có một sự xa cách tự nhiên mờ nhạt trong biểu cảm của anh.

Anh giống như hạc tiên, giống như vầng trăng treo, giống như nét chấm phá màu sắc trên đỉnh tuyết sơn. Anh là thứ ở trên cao khiến người ta không khỏi rét vì lạnh, là thứ không thể với được.

Tần Kiến Nguyệt ngồi sát bên cạnh, ngay cả ngón tay cũng cứng đờ.

Anh nhàn nhã vắt chéo chân, Tần Kiến Nguyệt không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe thấy giọng của anh lại vang lên. Anh đang nói chuyện điện thoại, biếng nhác, không để ý ngữ điệu: "Bà nội à, hôm nay nghe hát hí đến vậy thôi, hậu trường xảy ra chút sự cố. Ngài sớm đi về nghỉ đi."

Anh cho rằng cô bị trật chân là một sự cố.

Không nghe ra bà nội nói cái gì.

Anh tiếp tục nói: "Ừm, để cháu cho người đưa bà đi."

Lòng bàn tay Tần Kiến Nguyệt chảy đầy mồ hôi, liếc khóe mắt dò xét bàn tay trắng nõn lạnh lẽo đặt trên đầu gối của anh.

Anh đeo một chuỗi trầm hương trên cổ tay.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Trình Du Lễ cúp điện thoại.

Tần Kiến Nguyệt giương mắt nhìn anh.

Đôi mắt của Trình Du Lễ hẹp dài, ánh mắt sắc bén, có thừa sự nhạy bén, nhưng rõ ràng anh thờ ơ với mọi thứ. Anh nói: "Lúc trước chưa từng thấy cô."

Tần Kiến Nguyệt dần buông cánh tay đang nắm chặt đồ hóa trang, để giảm bớt sự ngột ngạt trong bàn tay.

Thật ra từng gặp, từng gặp nhiều lần, kề vai ngắn ngủi, thậm chí có từng nói chuyện. Không thể trách anh hay quên, thật ra thứ bị quên chính là số phận của kẻ si tình.

Cô nhẹ gật đầu: "Tôi hát ở hội quán khác, tháng này mới theo cô Mạnh."