Chương 6

Trình Du Lễ cẩn thận quan sát khuôn mặt trang điểm đậm của cô, một lúc lâu sau mới hỏi một câu: "Cô tên là gì?"

"Tần Kiến Nguyệt, Kiến Nguyệt trong mây tan thì mới thấy trăng."

Anh bình phẩm cái tên này, cong khoé môi khen ngợi: "Cô thật lãng mạn."

Không tính là câu trả lời quá tệ, Tần Kiến Nguyệt cảm thấy ấm áp, cũng khẽ cười: "Là ba tôi đặt tên."

Trình Du Lễ từ tốn nói: "Cô có một người ba lãng mạn, ông ấy có một đứa con gái lãng mạn."

Bầu không khí cuối cùng không còn cứng ngắc khó xử nữa, cô cong khóe môi: "Cảm ơn."

Nếu như ba còn trên đời nghe thấy lời như vậy nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.

Người đến đưa đồ gọi là A Tân, là trợ lý nhỏ của Tần Du Lễ, anh ta giẫm cót két lên cầu thang, thấy Tần Kiến Nguyệt ngồi cùng Trình Du Lễ thì vội vàng đưa đồ tới.

Tần Kiến Nguyệt nói cảm ơn, mở ra nhìn thì thấy thuốc xịt và thuốc mỡ.

"Lần sau ngày nào lên diễn?" Trình Du Lễ nhìn động tác trong tay của cô, hỏi một câu như vậy.

Thuận tiện lấy cuốn lịch để trên bàn nhỏ ở giữa bàn, lật từng trang. Bên trên đều là chân dung của các nhân vật thuộc trường phái kinh kịch khác nhau.

Cô trả lời: "Ngày 25."

Trong lúc nhất thời anh không lên tiếng nữa.

Không biết anh hỏi cái này làm gì.

Chốc lát, Tần Kiến Nguyệt như bị ma xui quỷ khiến nói thêm một câu: "Anh có đến không?"

Trình Du Lễ chậm rãi ung dung cuối cùng cũng lật đến trang ngày 25 kia, ánh mắt dừng lại, anh cũng không nâng mắt, nhẹ nhàng đáp lại: "Đương nhiên, nếu không tôi hỏi cô làm cái gì."

Trong lòng cô đột nhiên có âm thanh nở hoa.

Lo lắng anh nhận ra điều gì đó, cô thu lại tầm mắt không dám thể hiện ra.

Nhưng hiển nhiên anh hoàn toàn không để ý.

A Tân ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nhắc nhở một câu: "Ngài Trình, ngày 25 ngài phải đi gặp…"

"Không gặp thì đẩy lùi đi."

Trình Du Lễ giương mắt nhìn anh ta, ngắt lời A Tân, ngữ khí hơi trầm uống, có ý chỉ trích như anh ta hết chuyện để nói, lại mở miệng: "Dù sao cũng phải tình cơ gặp cô Tần."

Tần Kiến Nguyệt cúi đầu, thắt nút cái túi chứa thuốc rồi lại tháo ra thắt lần nữa, nhưng vẫn thấy trong lòng lộn xộn.

A Tân không nói gì nữa, chỉ nói: "Ngài Trình, ngoài trời mưa rồi. Chúng ta trở về sớm chút đi ạ."

Anh hỏi: "Bà nội tôi đâu?"

"Đưa về rồi ạ."

Trình Du Lễ "Ừm" một tiếng, xé tờ có ngày 25 trên lịch xuống, ngữ điệu từ đầu đến cuối vẫn nhàn nhạt: "Nhớ bôi thuốc."

Sửng sốt một lúc lâu cô mới phản ứng, anh đang nói chuyện với mình, Tần Kiến Nguyệt vội vàng trả lời: "Được."

Giấy của tờ lịch bị anh nhét vào túi quần, Trình Du Lễ đứng dậy nói: "Đi thôi."

Nhạc hết người tan, ánh đèn mờ ảo, mưa xuân trong màn đêm thấp thoáng bóng hoa. Bóng lưng anh rời xa, nhiệt độ ngắn ngủi biến mất hầu như không còn. Khuôn mặt chưa kịp nhìn nhiều thêm vài lần cũng dần biến mất.

Bộ quần áo xám xanh mềm mại giống như bị ngăn cách bởi kính mờ, dày thành một quả bóng, những sợi tóc được xếp chồng lên nhau phác họa ra dáng người chàng thiếu niên nhiều năm trước.

Người đã biến mất, một đám diễn viên nhốn nháo lên lầu, trao đổi tin tức về việc tại sao hôm nay có thể tan ca sớm.

Cơ thể Tần Kiến Nguyệt lúc này mới thư giãn hơn chút.

Trong lòng nổi trống ầm ầm. Những suy nghĩ bụi bặm đang bị bong ra, cô cho rằng bản thân mình đã trầm ổn hào phóng, nhưng khi chuyện xảy ra cô vẫn chỉ dám mừng rỡ sau bóng lưng anh giống hệt như hồi nhỏ.



Tần Kiến Nguyệt đi theo xe của đoàn kịch. Trên xe công tác trở về, cô với Lục Xa Địch ngồi ở hàng cuối cùng.

Lục Xa Địch cùng đến học việc giống Tần Kiến Nguyệt, cũng cảm thấy mới lại với tất cả mọi thứ ở hội quán Trầm Vân này.

Cô ấy hết hỏi Đông lại hỏi Tây.