Chương 43

Nhóm Dịch: BoboTaotao

"Là học sinh cuối cấp của trường trung học số 3. Tên anh ấy là Trình Du Lễ."

"Trình Du Lễ" Tần Y lẩm bẩm ba chữ này, "Sao cái tên này nghe quen quá vậy? Không thể nào là Trình Du Lễ kia chứ?" Bà lại nhìn Kiến Nguyệt, kinh ngạc hỏi: "Ông nội của anh ấy là ai? Gọi là Trình Càn?"

Nhà họ Trình nổi tiếng, Tần Y biết điều này cũng không có gì ngạc nhiên, Tần Kiến Nguyệt yên lặng gật đầu.

Tần Y không thể tin được: "Ý con là gì? Con muốn cưới cháu trai của Trình Càn?"

Nhìn thấy thái độ của mẹ cô, Tần Kiến Nguyệt thậm chí không dám gật đầu.

"Là cậu ấy?" Tần Y vội vàng hỏi.

Cô thẳng thắn nói: “Vâng.”

"Thật điên rồ! Tần Kiến Nguyệt, con xứng sao?"

Bởi vì ba chữ này, đôi mắt trong trẻo của Tần Kiến Nguyệt bỗng nhiên ươn ướt.

Những lời nói của mẹ cô đã khơi dậy những bất an và bất bình sâu sắc nhất trong lòng cô.

——Tần Kiến Nguyệt, con có xứng đáng không?

Cô quay mặt đi và ngừng nói, mũi cô đau nhức.

"Nói cho mẹ biết đang xảy ra chuyện gì?"

Tần Kiến Nguyệt lắc đầu, trong lòng cô đang kháng cự điều gì đó, kháng cự biểu lộ và giao tiếp, có người đang cưỡng ép vặn nắp hộp kín, ý đồ mở ra.

Cuối cùng, cô không nhịn được, chỉ nói: “Con rất thích anh ấy.”

"Chỉ thích thôi không thể là nền tảng của hôn nhân. Con đã bao giờ cân nhắc những vấn đề thực tế chưa?"

“Con đã nghĩ về tất cả.” cô nói.

Trần Y sắp xếp cô với Vương Thành vì tính cách tốt của Vương Thành, trên thực tế, rất hiếm khi một người đàn ông cư xử đúng mực, không có tật xấu, gia đình hòa thuận và công việc ổn định là rất hiếm.

Vương Thành trong mắt Tần Y là một người con rể tốt.

Theo trong mắt Tần Y, người nhà Trình gia đều là những người có địa vị cao hoàn hảo, tính tình không ưa mạo hiểm khiến Tần Y cảm thấy không cần thiết phải dính líu đến bất kỳ gia tộc nào như vậy.

Mà Tần Kiến Nguyệt vừa mở miệng ra là muốn cùng người ta kết hôn.

Bà có thể không lo lắng được hay sao?

Tần Y kéo Tần Kiến Nguyệt nói nửa ngày đạo lý.

Ngay cả những lời trách phạt nghiêm khắc đến cả nhưng lời nói thuyết phục nhỏ nhẹ đều đã nói ra.

"Khi con kết hôn với ai đó, họ luôn phải quan tâm đến con. Con muốn họ quan tâm đến điều gì? Con phải quan tâm đến họ điều gì?"

"Gia tộc đó có nhiều điều kỳ quái như thế, nếu mà bị người nhà Trình gia bắt nạt, lúc đó con sẽ đi đâu khóc đây?"

"Con kết hôn vì con thích cậu ấy, hay cậu ấy kết hôn vì thích con? Ngoài kia có rất nhiều loại người không đứng đắn như thế này, nuôi tình nhân nhỏ ở bên ngoài."

Tần Kiến Nguyệt đôi lúc cảm thấy mẹ mình nói chuyện rất khắc nghiệt, nước mắt chảy dài trên mi, hồi lâu mới nói: “Đàn ông không có tiền có thể tin được sao?

Tần Y sửng sốt một lát.

"Sau khi kết hôn, con có thể thấy rõ tương lai của mình không?" Tần Kiến Nguyệt nhìn mẹ với vẻ bướng bỉnh trong mắt, "Gặp người mình không thích, con có thể hạnh phúc không? Một người đàn ông không có tiền sẽ không tìm mười tám người tình nhỏ hay sao?” Hôn nhân là một canh bạc lớn. Nếu phải kết hôn thì ít nhất mối quan hệ ngay từ đầu cũng phải dựa trên tình yêu. Nếu con không cưới Trình Du Lễ, thì cũng không thể cưới Vương Thành!”

"..."

Tần Kiến Nguyệt ngồi trên ghế mây, dùng thìa chọc vào quả dưa hấu, cúi đầu khoét quả dưa ra, một lúc lâu cũng không lấy ra được nhân quả. Cô rất gầy, rất trắng, cả người đang ngồi cuộn tròn trên ghế, sau lưng là cánh đồng xanh, giữa hai lông mày hiện lên một tia buồn bã, khung cảnh yên bình như tĩnh lặng.