Chương 44

Nhóm Dịch: BoboTaotao

Mái tóc đen dài che gần hết nửa người, nhưng Tần Y lại phát hiện ra đôi mắt hồng hồng của cô giữa mái tóc.

Tần Y đi tới, dùng tay ôm lấy gò má ướt đẫm của cô. Lúc lâu sau, bà mới bình tĩnh lại, hỏi: “Con thích đến thế này à?”

Giống như bị đâm trúng, nước mắt như mưa trên trời bắt đầu rơi xuống.

Tần Kiến Nguyệt ngước đôi mắt đẫm lệ lên: "Rất rất thích, vô cùng..."

Cô nói rất nhiều từ rất thích trong một hơi thở: "Con rất thích anh ấy".

Tần Y bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "Con thật sự thích, mẹ còn có thể làm gì đây?"

Tần Kiến Nguyệt bật khóc, được Tần Y ôm gọn vào lòng.

Mẹ nói: "Con cảm thấy bị ấm ức thì quay về đây. Chúng ta không thiếu đàn ông. Người mẹ nào mà không lo lắng cho cuộc sống của con gái mình phải trải qua khổ sở, con thử nói xem."

Truyện chỉ được đăng tải trên tr.u.ye.nhdx và d.tr.uye.n, mọi web khác đều là ă.nc.ap, qua web chính ủng hộ ạ

Tần Kiến Nguyệt dùng sức gật đầu.

Khóc một lúc sau, cảm giác hơi choáng váng. Tần Kiến Nguyệt ôm dưa hấu về phòng, ngồi ở mép giường gặm dưa buồn bã.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ Trình Du Lễ, anh hầu như sẽ liên lạc với cô bất cứ khi nào anh có thời gian kể từ khi cô ở bên anh. Tần Kiến Nguyệt không có nhiều kinh nghiệm ở cùng với đàn ông nên cô thầm nghĩ anh cũng được tính là một người bạn trai có năng lực đúng không.

Có lẽ anh đã làm việc cả ngày, giọng nói mệt mỏi và khàn khàn, nghe thấy tiếng nhai của Tần Kiến Nguyệt, anh hỏi cô: “Em đang ăn gì?”

"Dưa hấu."

Trình Du Lễ nói với giọng điệu lười biếng như thường lệ: “Để cho anh, có thời gian anh sẽ ăn một miếng.”

“Ở đâu mà không có dưa hấu, anh còn muốn đến nhà em tranh ăn.

Anh mỉm cười: “Anh đoán là trong miệng em ngọt hơn.”

Cô đỏ mặt, đẩy quả dưa sang bàn bên cạnh, mắng anh: “Học đâu ra thói lưu manh vậy?”

Trình Du Lễ cẩn thận nghe, phát hiện giọng nói của cô đang lẩm bẩm. Giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn: "Sao em lại khóc nữa? Em đang nghĩ đến anh à?"

Cô nói không phải.

Trong một thời gian dài sau, cả hai đều không nói gì. Trình Du Lễ nghiêm túc hỏi: “Kiến Nguyệt, có phải anh đang tạo áp lực cho em phải không?”

Khi anh hỏi vấn đề, Tần Kiến Nguyệt nhẹ nhàng nói "Dạ".

Sau đó, Trình Du Lễ chậm rãi nói: “Chỉ hai câu thôi, anh không phải là người có nhiều kinh nghiệm, dựa vào kinh nghiệm sống có hạn của mình, anh có thể cho em một số lời khuyên. Dù là chuyện gì, con người thường gặp rất nhiều khó khăn. Cách giải quyết tình huống này là phải đưa ra quyết định nhanh chóng, nếu liên tục do dự, thiếu quyết đoán, không những dễ dẫn đến tinh thần mệt mỏi, ảnh hưởng đến hiệu quả công việc mà còn có thể bỏ lỡ những cơ hội phù hợp”

Cô nghe xong rất bối rối, không biết anh có phải đang nói nhảm với cô không, nên cô chỉ vô thức gật đầu theo.

Anh không nhìn thấy, trầm giọng hỏi cô: “Em có nghe không?”

Tần Kiến Nguyệt nói: “Nghe đây.”

Anh trầm ngâm một lát: "Anh hỏi em một câu, đừng suy nghĩ quá ba giây, trả lời anh đi."

"……Được."

"Em có muốn kết hôn với anh không?"

Chưa đầy ba giây, cô đã nói: "Em muốn."

"Ừm."

Một lúc sau, Trình Du Lễ mới bình tĩnh nói: “Ngày mai gặp lại.”

Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời, nắng chói chang, thích hợp để đi chơi. Trình Du Lễ xin phép nghỉ buổi chiều ở đơn vị làm việc và đến Cục Dân chính. Không phải xếp hàng chờ quá lâu, hai người từ bên trong bước ra, Tần Kiến Nguyệt cầm trên tay một tờ giấy đăng ký kết hôn mới và một cuốn sổ vuông nhỏ, cố gắng tìm sự chân thật từ những lần vuốt cuốn sổ.

Anh đã cất bản sao đi rồi, hai tay đút vào túi quần, sờ hộp thuốc lá trong túi, chỉ sang một bên nói: “Qua bên kia hút điếu thuốc đi, em ra xe đợi tôi."