Chương 40: Phóng túng [ hạ ]
Trong lòng ẩn ẩn cảm giác được Liễu Tàn Nguyệt muốn làm cái gì. Nhưng không thể như vậy. Bọn họ chỉ là phụ tử mà thôi. . Không thể để cho khoảng cách nhỏ giữa hai người bị phá vỡ. Một lần lại một lần ở trong lòng nhắc nhở chính mình. Sau đó nở nụ cười cực kỳ xấu hổ nói: “Phụ thân, có chuyện đứng lên nói đi. .” Dứt lời liền đứng lên, rồi lại bị Liễu Tàn Nguyệt ép xuống, hai tay bị Liễu Tàn Nguyệt chế trụ. Nguyên muốn dùng nội lực đến giải trừ áp lực trên tay, lại phát hiện Liễu Tàn Nguyệt đã khôi phục nội lực.
Nhìn Liễu Tàn Ngọc muốn giãy dụa, con ngươi phỉ thúy ẩn ẩn tức giận, lạnh lùng mở miệng: “Ngọc nhi, rốt cuộc ngươi đang trốn tránh cái gì.”
Nghe vậy Liễu Tàn Ngọc thất thần, quay đầy sang một bên, một lát sau mới do dự nói: “Ta cái gì cũng không trốn tránh.”
Liễu Tàn Nguyệt dùng tay chế trụ Liễu Tàn Ngọc, khiến cho hắn nhìn mình. Mày kiếm nhíu lại. Khẩu khí lạnh như băng không giống lúc trước: “Đây không tính là là trốn tránh sao. .”
Nhìn con ngươi phỉ thúy, luôn luôn có cảm giác bị nhìn thấu. Muốn quay đầu không nhìn lại càng bị gắt gao chế trụ không dời được nửa phần. Nửa ngày, Liễu Tàn Ngọc nhắm mắt nói: “Không có khả năng. . Chúng ta. . Là phụ tử a. .” Cho dù đã yêu người này. Nhưng không cách nào thay đổi y là phụ thân của mình. Cho dù phụ thân mười mấy năm qua cho tới bây giờ không biết mình tồn tại.
Liễu Tàn Ngọc từ từ nhắm hai mắt, không thấy trong mắt Liễu Tàn Nguyệt hiện lên quang mang chấp nhất: “Ngươi có biết. . Ta chưa bao giờ đối đãi với ngươi như nhi tử.”
Nghe ra trong giọng nói của Liễu Tàn Nguyệt là tiếu ý chưa từng che dấu. Kinh ngạc trợn mắt liền thấy nụ cười trên khóe miệng Liễu Tàn Nguyệt. Mình bị lừa! ! . Lời mới nói kia không phải là mình cam chịu sao. Giận trừng mắt nhìn Liễu Tàn Nguyệt càng khiến người bị trừng cười thêm sáng lạn. .”Ngươi. . Cố ý. .” Hung hăng nghiến răng. Là mình xem thường người này.
Mục mâu phỉ thúy gợi lên tiếu ý. Cúi người ghé vào bên tai Liễu Tàn Ngọc nói nhỏ: “Ngọc nhi. . Không cần trốn tránh nữa, được không? . . Vì ta. .” Liếʍ lộng vành tai Liễu Tàn Ngọc. Cảm giác được Liễu Tàn Ngọc khẽ run. . Tươi cười càng đậm. .
Lời nói ôn nhu quanh quẩn bên tai Liễu Tàn Ngọc tựa như chú ngữ. Chờ Liễu Tàn Ngọc phát hiện thì đã gật đầu đáp ứng. Bên tai truyền đến từng trận tê dại. Làm cho Liễu Tàn Ngọc cảm thấy hư nhuyễn chưa bao giờ có. Hai tay tự do để trước ngực Liễu Tàn Nguyệt: .”Phụ thân. . Ngươi ngô. .” Lời còn chưa thốt ra đã bị Liễu Tàn Nguyệt nuốt vào.
Nhẹ nhàng khẳng cắn đôi môi tựa cánh hoa, đầu lưỡi linh hoạt tiến nhập, tham lam hút mật dịch trong miệng Liễu Tàn Ngọc. Tay lướt xuống phần eo nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng của hắn. Buông đôi môi đã bị hôn đến phiếm hồng. Một đường hôn cho đến trước ngực. Đầu lưỡi liếʍ lộng một khỏa hồng anh. Ngón tay mềm nhẹ lướt trên thân thể đã ửng hồng. Cảm giác người dưới thân nhẹ nhàng run lên. Khóe miệng câu ra nhất mạt độ cung. Chuẩn bị cởi bỏ tiết khố Liễu Tàn Ngọc. Tay ngay sau đó lại bị giữ chặt. Ngẩng đầu liền bắt gặp mục mâu tử sắc.
Mục mâu tử sắc nguyên bản trong trẻo lúc này phủ kín một tầng sương. Con ngươi mông lung lại mang theo một chút sợ hãi. Trong cơ thể giống như có một cỗ nhiệt hỏa thiêu đốt. Cảm giác kỳ quái này khiến Liễu Tàn Ngọc cảm thấy có chút không biết làm sao. Tuy rằng hiểu được sau sẽ phát sinh cái gì nhưng tay vẫn ngăn cản Liễu Tàn Nguyệt tiếp tục đi xuống.
Hôn nhẹ lên trán Liễu Tàn Ngọc. Thanh âm nhu hòa từ trong miệng Liễu Tàn Nguyệt truyền ra, mang theo một chút khàn khàn: “Ngọc nhi. . Nếu không thích liền nói ra. . Chỉ cần ngươi nói không thích ta lập tức dừng lại. . .”
Nhìn Liễu Tàn Nguyệt luôn đối với mình ôn nhu như thế. Liễu Tàn Ngọc cảm thấy được trong lòng mình có một cỗ cảm giác ấm áp. Khuôn mặt trắng noãn có chút đỏ ửng. . Quay đi … Nói: “Không phải. . Không thích. . Chính là có điểm không thoải mái. . Ân a. .” Tiếng rêи ɾỉ theo bờ môi hồng phát ra, đúng là rất mê người. Phẫn hận trừng mắt nhìn người còn chưa nghe xong đã thoát tiết khố, đảo lộng địa phương mẫn cảm của mình. Lại không biết điều này càng làm cho du͙© vọиɠ của y càng thêm mãnh liệt. .
Ôm lấy Liễu Tàn Ngọc bước vào ôn tuyền. Để cho hắn ngồi trên đùi mình.. Mượn nước đem một ngón tay tham nhập mật huyệt, bên trong chậm rãi co lại. .
Dị vật xâm nhập làm cho Liễu Tàn Ngọc không thoải mãi. Vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi loại cảm giác này. Lại lúc ngón tay động vào, đột nhiên mềm nhũn xuống. Tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn từ trong miệng Liễu Tàn Ngọc chảy ra.
Liễu Tàn Nguyệt cười cười nói: “Là nơi này sao? . .” Nói xong còn cố ý lấy ngón tay miết một chút. .
“Ân a. .” Cảm giác kỳ quái chậm rãi cắn nuốt lý trí Liễu Tàn Ngọc. Chút lý trí còn sót khiến Liễu Tàn Ngọc cắn môi dưới không muốn phát ra loại thanh âm làm cho mình mặt đỏ này lần nữa.
“Ngọc nhi. . Kêu lên. . Ta thích nghe. .” Chịu đựng du͙© vọиɠ ở hạ thân không ngừng bành trướng. Liễu Tàn Nguyệt khàn khàn nói, dùng ba ngón tay khuếch trương mật huyệt kia. Cảm thấy đã có thể, Liễu Tàn Nguyệt liền đem cực vật nóng rực chậm rãi đẩy vào mật huyệt đã được chuẩn bị tốt.
“Ân. .” Mày liễu hơi nhíu. Tuy rằng đã được chuẩn bị nhưng vẫn có chút đau đớn. Liễu Tàn Nguyệt an ủi hôn lên mặt Liễu Tàn Ngọc khiến đau đớn nguyên bản không nhiều lắm dần dần biến mất. Cảm thấy Liễu Tàn Ngọc đã thích ứng. Liễu Tàn Nguyệt bắt đầu trừu động. Mỗi một lần đều chạm tới nơi mẫn cảm kia.
Đau đớn thối lui sau đó là từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, thanh âm rêи ɾỉ thoát ra: “Ân a. . A. . Phụ thân. . Phụ thân. .” Thân thể bản năng mà phối hợp, hai tay gắt gao ôm cổ Liễu Tàn Nguyệt.
Thanh âm trầm thấp lại vô cùng dịu dàng: “Ngọc nhi. .Gọi Nguyệt. .” Một lần lại một lần va chạm nội vách nóng rực. Liễu Tàn Nguyệt nói
“Ngô. . Ân. . Nguyệt. .” Ngửa đầu lộ ra một độ cung hoàn mỹ. . Thần a. . khiến cho ta trầm luân đi. . Cho dù chỉ là một lát. .
——————————————
Nghe tiếng hô hấp đều đều bên cạnh. Liễu Tàn Ngọc mở mắt. Trong mục mâu tử sắc không có ý định muốn ngủ. Đứng dậy sờ soạng tìm ngọc lưu ly tử sắc. Chịu đựng đau đớn truyền đến từ hạ thân. Tránh Liễu Tàn Nguyệt bước xuống giường. Cầm lấy cổ cầm trên bàn, lại đi ngang qua mép giường, nhìn vào gương mặt đang say giấc. . Thất thần. . Cúi xuống hôn đôi môi kia. Lấy ra vòng nhạc ngày ấy mang ra từ hoàng cung. . Đặt bên cạnh. . Xoay người đi ra cửa. .
“Ngọc nhi. .”
Tay đẩy cửa cứng ngắc. . Liễu Tàn Ngọc lại không chút kinh ngạc. .
“Ngọc nhi. . Nhìn ngươi rời đi. . Cũng không phải không để ý. . Mà là ngươi lựa chọn rời đi mà thôi. .” Sau lưng truyền đến thanh âm Liễu Tàn Nguyệt. Liễu Tàn Ngọc không dám quay đầu lại, sợ mình dao động. Sợ nhìn thấy hắn liền không muốn rời đi.
Cúi đầu che dấu tình cảm trong mắt mình: “Ta sẽ. . Trở về. .” Đi? . . Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nói. . Nếu có thể. . Lập tức vận khinh công. . Ly khai. .
Nắm chặt linh trong tay. . Nhìn thân ảnh đạm tử sắc biến mất. Trong mắt tràn ngập lãnh ý: “Tiêu Kình. .”
Trong Tiêu môn. . . Tiêu Kình lại không ngủ. Nhìn ánh trăng sáng tỏ. . Uống rượu trong chén cười nói: “Điệp nhi của ta. . Rốt cục sắp trở về . . Ha hả ha hả. .”