Chương 29: Đô thành [ thượng ]
Gió thu se lạnh. Lá rụng đều. . Những lá cây ố vàng rơi xuống gốc đại thụ. Có một chút đạm tử (tím nhạt). . Liễu Tàn Ngọc ngồi trên nhánh cây nhìn xuống núi Phong Linh. Từng mảng tửng mảng hồng sắc ánh vào đôi mắt tím. Lại nhìn không ra giờ phút này trong mắt Liễu Tàn Ngọc suy nghĩ cái gì: “Đã nhanh đến cuối thu . .” Nhìn không chớp mắt Phong Linh sơn giống như bị lửa thiêu đốt lại giống như bị nhiễm máu tươi. Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nói.
“Ngọc nhi. . Thực thích ngắm rừng phong mùa thu?” Liễu Tàn Nguyệt đã xuất hiện bên cạnh Liễu Tàn Ngọc từ khi nào. Tuy là nghi vấn lại rất khẳng định.
Đối với việc Liễu Tàn Nguyệt đột nhiên đến. Liễu Tàn Ngọc tập mãi thành quen. Mấy tháng trước mặc kệ Liễu Tàn Ngọc trốn ở chỗ nào đều bị Liễu Tàn Nguyệt tìm được. Càng về sau mỗi lần chỉ ở chỗ này chờ phong diệp chuyển đỏ. Dù sao mỗi lần y tìm khắp, mình cũng không cần động não nghĩ trốn như thế nào. Bất quá hỏi y vì sao biết mình trốn ở đây. Y lại ngậm miệng không đáp. Nhẹ nhàng vươn tay trụ người bên cạnh, Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nói, nghe không ra bi hay hỉ: “Cảm thấy được. . . ở trong này có cảm giác quen thuộc.” Do dự có đem nửa câu sau nói ra hay không. Nhìn người bên cạnh cùng mình ngắm toàn cảnh Phong Linh sơn. Liễu Tàn Ngọc vẫn quyết định nói: “Tựa hồ rất lâu về trước. . ta đã qua nơi này. . Nhưng ta lại không nhớ rõ mình đã tới.” Luôn muốn nói hết tất cả với người bên cạnh này. Lại không hiểu mình vì sao mình tín nhiệm y.
Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy không có nửa điểm kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nghe Liễu Tàn Ngọc nói xong: “Nếu không biết. . Không cần nghĩ nhiều. .” Trong giọng nói mang theo quan tâm.
“Ân. .” Liễu Tàn Ngọc cười cười liền đáp. Đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó nhìn về phía Liễu Tàn Nguyệt nói: “Phụ thân. . Ta muốn đi đô thành. .”
Liễu Tàn Nguyệt chọn mi nhìn người bên cạnh: “Vì sao. .”
“Mấy ngày nữa là ngày giỗ mẫu thân.” Liễu Tàn Ngọc quay về phía Liễu Tàn Nguyệt, thản nhiên nói: “Ta muốn đi một mình.” Tuy rằng Liễu Tàn Nguyệt bắt mình đứng tấn nhưng lại cố ý không lưu lại. Chính mình cũng chưa bao giờ thật sự đứng tấn. Nhưng Liễu Tàn Nguyệt làm như bình thường, dạy cho hắn một ít nội công tâm pháp. Thử hỏi người “Không có” nội công như hắn luyện tâm pháp để làm gì. Tùy có hoài nghi Liễu Tàn Nguyệt biết hắn là Huyết điệp. Nhưng Liễu Tàn Ngọc không cho rằng Liễu Tàn Nguyệt có kiên nhẫn để một người không có quan hệ ở bên cạnh hắn.
Con ngươi phỉ thúy trầm xuống. Nhìn vẻ mặt kiên định của Liễu Tàn Ngọc bất đắc dĩ đích thở dài: ” Để Bắc Hi đi cùng ngươi.” Biết Liễu Tàn Nguyệt không muốn để hắn đi một mình, chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp một nửa. Mà Liễu Tàn Ngọc không biết Liễu Tàn Nguyệt đối với hắn cưng chiều say mê đã tới trình độ nào.
Nhìn nhìn Liễu Tàn Nguyệt, Liễu Tàn Ngọc vốn muốn cự tuyệt. . Lại biết đây đã là điểm giới hạn lớn nhất của Liễu Tàn Nguyệt … Không biết từ khi nào mình đã phi thường hiểu biết tính tình Liễu Tàn Nguyệt. Thói quen có Liễu Tàn Nguyệt bên người, thói quen y chỉ ôn nhu đối với mình. Thói quen hết thảy đều là y, đó là đại biểu cho việc mình không muốn ly khai y. . ? Ngay lúc Liễu Tàn Ngọc đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì nghe bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của Liễu Tàn Nguyệt: “Ngọc nhi. . Về sau hàng năm vào mùa thu chúng ta đều ở nơi này ngắm rừng phong được không?” Trong lời nói lại mang theo một chút lo lắng.
Nhìn Liễu Tàn Nguyệt giống như là có chút lo lắng nhìn mình. Liễu Tàn Ngọc nở nụ cười nhìn vẻ mặt này của hắn. Ở trong lòng có một dòng nước ấm lan tràn, toàn thân không còn cảm giác se lạnh của mùa thu. Liễu Tàn Ngọc nở nụ cười chân thật nhất, đáp: “Hảo. .”
Liễu Tàn Nguyệt ngốc lăng. Y chưa từng thấy qua. Nụ cười của hắn không đạm mạc giống như bình thường, cung không giống như đang đắc ý mà là nụ cười thực sự khoái hoạt. Chỉ vì một mình y mà nở nụ cười tuyệt thế, khuôn mặt gợi lên tiếu ý cùng ôn nhu, nhẹ nhàng hôn lên môi Liễu Tàn Ngọc. Không triền miên giống bình thường mà chỉ nhẹ nhàng chạm tới: “Đây là. . Ước định. .” Thản nhiên nói với Liễu Tàn Ngọc còn có chút sững sờ. Kỳ thật Liễu Tàn Nguyệt biết mình ích kỷ, chỉ muốn đem hắn trói lại bên cạnh mình mà thôi.
Nghe vậy Liễu Tàn Ngọc ngốc lăng. Nhanh chóng bỏ đi bi thương cùng bất đắc dĩ trong mắt, cười nói: “Ân. . Là ước định. .” Nhưng trong lòng là bi thương chưa từng có. . Chính mình tựa hồ lún quá sâu . . Biết rất rõ nếu tiếp tục cũng chỉ làm cho đối phương thống khổ mà thôi.
Khôi phục bộ dáng lúc trước, Liễu Tàn Nguyệt thản nhiên nói: “Đi xuống đi. Trời giá rét. .” Nói xong liền tùy ý ôm Liễu Tàn Ngọc xuống.
Thư phòng. Liễu Tàn Ngọc kinh ngạc ngẩn người nhìn bạch y. Làm cũng quá nhanh đi. Mới nói lúc bữa tối, chưa đến một canh giờ liền cùng Liễu Tàn Nguyệt đến thư phòng. Nhìn thấy bạch y trong tay Tần Bích Sương, người nọ có ngàn tay vạn tay cũng không nhanh như vậy chứ.
Nhìn Liễu Tàn Ngọc kinh ngạc phát ra ngốc. Liễu Tàn Nguyệt lại mở miệng nói: “Ngọc nhi, không phải là không thích bạch y sao.” Từ lúc đến sơn trang, Liễu Tàn Nguyệt liền cảm giác Liễu Tàn Ngọc không thích vận bạch y như thế nào. Mà nay lại chủ động yêu cầu người may bạch y.
Xoa xoa bạch y trong tay. Liễu Tàn Ngọc khẽ nhíu mày, lo lắng nên trả lời như thế nào. Cuối cùng vẫn thản nhiên nói: “Ngày giỗ. . Bất đồng. .”
Mà Liễu Tàn Nguyệt lại chọn mi nhìn Liễu Tàn Ngọc, làm như hỏi Liễu Tàn Ngọc có gì bất đồng. Tứ đại ảnh vệ cũng muốn biết. Độc Cô Phong từ khi quay về trang tới nay cũng rất ít nói chuyện cùng Liễu Tàn Ngọc. Đối với Liễu Tàn Ngọc không thích bạch y cũng rất tò mò. .
Nhìn con ngươi phỉ thúy, Liễu Tàn Ngọc dùng thanh âm cơ hồ nghe không ra là tình cảm gì: “Bởi vì nương thích ta vận bạch y.” Trong giọng nói như thế nào cũng không che dấu được bi thương. .
Mọi người cảm thấy như chính mình tiến vào hoàn cảnh của Liễu Tàn Ngọc. Liễu Tàn Nguyệt tiếp tục nói: “Vậy vì sao Ngọc nhi không thích. .” Bốn người đều hơi kinh ngạc nhìn Liễu Tàn Nguyệt. Mà Liễu Tàn Nguyệt lại chăm chú nhìn Liễu Tàn Ngọc.
Nghe vậy lông mày Liễu Tàn Ngọc nhíu lại càng sâu. Hắn không rõ vì sao Liễu Tàn Nguyệt nhất định phải biết. Nhìn lại Liễu Tàn Nguyệt, cảm giác ánh mắt kia tựa hồ có thể đem mình nhìn thấu. Không được tự nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác. Làm như nhớ tới cái gì, trên mặt tràn ngập chán ghét. Xiết chặt bạch y trong tay lạnh lùng nói: “Rất sạch sẽ. .”
Nghe vậy tất cả mọi người không khỏi ngẩn người. Lại vô cùng nghi hoặc câu trả lời của Liễu Tàn Ngọc. Rất sạch sẽ rốt cuộc có ý tứ gì. Nhìn về phía Liễu Tàn Ngọc lại cảm thấy hắn tựa hồ không có ý định giải thích.
Liễu Tàn Nguyệt đứng dậy cầm lấy bàn tay đang nắm chặt bạch y, thản nhiên nói: “Quay về Hàn Vân các. .”
Liễu Tàn Ngọc giương mắt nhìn Liễu Tàn Nguyệt, chùng tay đang nắm chặt. Gật gật đầu liền tùy ý Liễu Tàn Nguyệt lôi kéo ly khai thư phòng. .
Nhìn hai người rời đi. Nghĩ trang chủ sẽ không nghị sự. Tần Bích Sương thở dài. Quả nhiên đối với trang chủ mà nói tiểu Ngọc mới là thứ nhất a.
Độc Cô Phong nhìn Tần Bích Sương bên cạnh đang thở dài, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. . Vì sao nói bạch y quá mức sạch sẽ. . Bản chất của màu trắng chính là như vậy a. .”
Tần Bích Sương bất đắc dĩ nhìn Độc Cô Phong đáp: “Cái này ta cũng không rõ lắm. . Bất quá” Mặt Bích Sương đột nhiên âm trầm. Hình như có cảm giác sắp có tai vạ.
Độc Cô Phong cảm thấy không khí không đúng, liền cũng nghiêm túc: “Bất quá cái gì. .”
“Ngươi không phải vào mùa hạ gặp Liễu Tàn Ngọc sao. Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác hắn lãnh không giống thường nhân sao. .” Tần Bích Sương nói. Nhìn không ra nàng nói lời này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Độc Cô Phong hồi tưởng lại. Tựa hồ có một lần tiếp xúc qua nhưng chưa từng lưu ý qua. Ngẫm lại lúc trước tựa hồ thực sự cảm thấy lãnh không bình thường: “Thì sao. . Quanh thân trang chủ cũng thường xuyên tản ra lãnh khí mà. .” (Nguyệt: Độc Cô Phong. . Phong: ngạch.)
“Trang chủ cùng hắn bất đồng. . Trang chủ là khiến cho người ta cảm giác rét lạnh. Nhưng khi bắt mạch vẫn có thể cảm giác cơ thể vẫn có độ ấm.” Dừng một chút, tiếp tục trầm thấp nói: “Nhưng tiểu Ngọc bất đồng. . Lần trước giúp hắn bắt mạch căn bản không cảm giác được độ ấm. . Khi giúp hắn băng bó lại càng khắc sâu cảm giác kia. Ta cũng nói qua với trang chủ. Tựa hồ là trước kia thường xuyên ở tại nơi âm lãnh mà tạo thành.”
“Ngươi là nói. . Tàn Ngọc thường xuyên ở tại nơi âm lãnh mới có cái loại thể chất này?” Độc Cô Phong không thể tin được kêu to lên. Hoàn toàn không có hình tượng của một ảnh vệ.
Hai người ở một bên lẳng lặng nghe lại không có biểu tình gì. Mộ Dung Vân bỗng nhiên mở miệng nói: “Thật sự là như thế nào. .” Trong mắt lại mang theo một chút hờn giận. Hắn vốn không thế nào thích Liễu Tàn Ngọc: “Hắn không xứng với trang chủ. .”
Lãnh Bắc Hi thản nhiên nghe lại không nói chuyện. Độc Cô Phong bất mãn nói: “Vân, không được quá đáng. .”
Mộ Dung Vân khẽ hừ một tiếng cũng không nói tiếp.