Chương 8:

"Tôi... Tôi không biết các người đang nói gì cả..." Trong lời nói của người đàn ông có ý cảnh cáo: "Tôi hỏi cô lại một lần cuối cùng, ai sai cô vào phòng Lê Hàm Dục."

Lê Hàm Dục? Chắc là tên đàn ông tối hôm qua ngủ chung với cô: "Đó là trai bao mà bạn tôi tìm cho tôi, chúng tôi thuê phòng thì làm sao, không phải là không trả tiền!"

"A, trai bao?" Người đàn ông cười: "Xem ra là cô không chịu nói." Nói rồi đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Chỉ thấy người đàn ông bên cạnh hắn lấy ra một cái ly chứa chất lỏng màu hồng nhạt, Đào Noãn có dự cảm không tốt: "Tôi thật sự không biết các người đang nói gì, mong các người hãy tin tôi, không có ai phái tôi tới ngô... Buông tôi ra... Ngô..."

Nhưng mà với sức lực của cô, phản kháng thế nào cũng không bằng hai người đàn ông cường tráng, một người ấn đầu, một người còn lại bẻ miệng rót chất lỏng đó vào miệng cô, Đào Noãn phản kháng kịch liệt, một ít bị đổ ra ngoài do cô phản kháng, phần còn lại bị ép nuốt xuống.

"Không uống cũng không sao, dính trên da cũng được hấp thu."

Đào Noãn ho khan kịch liệt, nôn khan muốn nhổ ra nhưng vô nghĩa, chất lỏng đó ngọt, lẽ nào là thuốc độc?

Nghĩ đến đây bỗng thấy bi quan, cô sống chưa đủ mà: "Ô ô... Anh cho tôi uống cái gì?"

"Lát nữa cô sẽ biết."

Hắn nói xong, những người khác cũng không giam cầm cô nữa, mà là tùy ý nhìn cô ngồi trên thảm, người đàn ông ngồi trên ghế ôm hai tay, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.

Trong phòng rõ ràng có bốn người, nhưng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở, ba người nhìn chằm chằm cô, như đang chờ đợi hiệu lực của chất lỏng đó, Đào Noãn bị dọa nên không dám ra tiếng, chỉ yên lặng rơi nước mắt, không biết là mình đã trêu chọc ai.

Qua vài phút, cô bắt đầu thấy kì lạ, cả người ngứa như có con kiến đang bò, nhưng mà đôi tay bị trói sau lưng, đành phải dựa vào vách tường xoắn người lại, cảm giác ngứa trong người dần dần biến mất, thay thế chính là cảm giác nóng bỏng ở vυ" và nơi tư mật, cái loại nóng này là từ trong phát ra ngoài, thiêu người cô, như có thấy gì đó làm vυ" căng ra, nhũ thịt co rút vì đau đớn.

Đào Noãn ứa mồ hôi lạnh vì đau, nghẹn ngào cầu xin người đàn ông cao cao tại thượng: "Đau quá... Cầu xin anh... Ô ô... Tôi nói nãy giờ là thật... Ô ô... Xin anh buông tha tôi... Ô ô..."

Nhưng mà còn chưa hết, chỉ chốc lát sau, thịt non nơi tư mật bỗng nhiên co rút lại, giống như đang ăn dươиɠ ѵậŧ, chặt lại từng chút một, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bắn vào mật huyệt chảy ra ngoài, ngay sau đó là dâʍ ŧᏂủy̠ phân bố cuồn cuộn, rất trống rỗng, muốn được đại dươиɠ ѵậŧ lấp đầy, hung hăng thọc vào rút ra.

Đào Noãn bị dọa vì phản ứng của thân thể: "Ha a... Ngứa quá... Ô ô... Rốt cuộc anh cho tôi uống cái gì... Ô ô... Cả người rất kỳ lạ..."

"Là thuốc mới vừa được nghiên cứu, rất khó chịu phải không, chỉ cần cô nói thật, tôi sẽ tìm vài người tới cho cô sung sướиɠ, thế nào?" Giọng nói trầm thấp mê hoặc cô.

Đào Noãn biết mình có biện giải thế nào, người đàn ông âm ngoan này vẫn không tin cô, cho cô bị luân gian, cô tình nguyện chết, hàm răng cắn môi, đau đớn khiến cô tìm lại một ít lý trí, đôi mắt quật cường trừng người đàn ông cao cao tại thượng,

Khi Lê Hàm Dục tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình hắn, chẳng lẽ cô gái đó chạy rồi, nhưng mà hắn thấy túi cô còn ở đây. Lê Hàm Dục mở cửa phòng, có người chờ ngoài cửa cung kính nói: "Lê thiếu, Thân thiếu sai tôi hộ tống ngài về."

"Người trong phòng tôi đâu?"

"Người đã đi rồi, Lê thiếu, tôi hộ tống ngài."

Lê Hàm Dục có trực giác không lành, vòng qua hắn đi vào thang máy, ấn nút xuống lầu.