Chương 43: Ác mộng

Người đứng ngoài cửa chính là Trần Khải Phong, dượng của Hà Chấn Hiên.

Ông ta nhìn ra được trong ánh mắt của Lý Cẩm Thành rõ ràng không thích mình, nên lúng túng cười, ông ta nói: “Tôi nghe nói cậu bị thương, cho nên muốn ghé thăm cậu một chút.”

“Tôi nghĩ là dượng phải là đang ở Thụy Sĩ.”

Một quãng thời gian không gặp, Lý Cẩm Thành trở nên hơi hùng hổ doạ người, nhưng nghĩ đến cậu là vãn bối của mình, nên nếu ông ta tìm cậu giúp đỡ cũng là chuyện đương nhiên, bởi vậy Trần Khải Phong tự đi qua ngồi xuống ghế salông gần giường bệnh, ông ta nói: “Cẩm thành, tôi có việc muốn tìm cậu hỗ trợ.”

“Chuyện gì?”

Đến giờ phút này, Trần Khải Phong rốt cục mới có cảm giác lúng túng, ngồi thẳng lưng lên, kế đó ông ta mới nói: “Là Chấn Hiên… Cậu ấy giảm sinh hoạt phí mỗi tháng của tôi và Diệu Thanh…”

Hà gia là gia tộc không tầm thường, bọn họ mỗi người một tháng sinh hoạt phí cũng hơn người bình thường một năm dành dụm.

Hà Diệu Thanh vốn có nắm giữ cổ phần của Vinh Thịnh, nhưng vào năm đó bởi vì cô ta trong lúc vô tình hại chết anh ruột của mình, dưới cơn tức giận, Hà Tông Đồng đã thu hồi toàn bộ cổ phần thuộc về bà ta. Không có cổ phần sẽ không được chia hoa hồng, nhưng nghĩ đến tình trạng sức khỏe của bà ta, máu mủ tình thâm, Hà Tông Đồng cũng chưa từng ở những phương diện này hà khắc với bọn họ.

Ngoài ra, trước đây Trần Khải Phong không chỉ là một giáo sư đại học có tiếng ở Hồng Kông, đồng thời có chức vụ công tác ở Vinh Thịnh, ông ta nhận một phần tiền lương cũng không ít. Nhưng do lần trước đột nhiên xảy ra chuyện, vì để tránh cho Hà Chấn Hiên trả thù, ông ta từ chức, cũng hoả tốc mang Hà Diệu Thanh bay đi Thụy Sĩ. Nhưng cho dù là vậy, từ lúc đó cho đên bây giờ bọn họ vẫn trải qua sinh hoạt xa hoa.

Hà Diệu Thanh chỉ cần không gặp Hà Chấn Hiên hoặc là không có bất cứ quan hệ gì với Tống Hòa Dao, trạng thái tinh thần của bà ta cũng có thể nói là bình thường.

Thụy Sĩ có tiếng là một nơi an dưỡng rất tốt, phong cảnh như họa, đồng thời cũng có rất nhiều mỹ thực. Tuy rằng trên danh nghĩa là nói mang Hà Diệu Thanh đi trại an dưỡng, nhưng kỳ thực hai người vẫn ở khách sạn cao cấp.

Trượt tuyết, leo núi, hoặc là ngồi xe lửa đi du lịch những nước chung quanh. Trần Khải Phong rất hưởng thụ cuộc sống như thế, theo suy tính của ông ta, đây cũng chỉ là một kỳ nghĩ phép dài hạn, chờ chuyện này qua đi một thời gian, ông ta lại nhờ Hà Tông Đồng hoặc là những người khác ở Hà gia biện hộ cùng Hà Chấn Hiên, bọn họ liền có thể trở lại, tiếp tục lại cuộc sống như trước.

Nhưng Trần Khải Phong thật không ngờ đến mấy ngày trước, khách sạn thông báo cho bọn họ trong tài khoản của bọn họ trống, bọn họ không đủ chi trả tiền phòng tháng này, thì ông ta mới ý thức tới tình hình rất nghiêm trọng.

Trần Khải Phong điện thoại cho Hà Tông Đồng không được, cho nên ông ta gọi điện thoại cho Hà Ninh Nhiên mới biết được những việc phát sinh gần đây của Hà gia.

Hà Tông Đồng hiện tại không biết đang ở nơi nào, bên người ông cũng chỉ dẫn theo Thiệu thúc và hai người trợ lý thân cận.

Hà Ninh Nhiên tuy rằng giúp bọn họ chuyển một số tiền không nhỏ, nhưng điều này cũng không phải kế hoạch lâu dài, bởi vậy bất đắc dĩ ông ta phải về đây.

Trần Khải Phong biết Hà Chấn Hiên ở trong lòng oán hận ông ta và Hà Diệu Thanh, ông ta biết hiện tại Hà Chấn Hiên đem Lý Cẩm Thành như bảo bối mà phủng ở trong tay, Lý Cẩm Thành nói chắc chắn Hà Chấn Hiên cũng nhất định sẽ nghe, bởi vậy mới vừa xuống phi cơ liền vội vàng chạy tới nơi này.

Lý Cẩm Thành cũng không biết những chuyện này, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt cuả Trần Khải Phong, cậu cũng có thể đại khái đoán ra ít nhiều.

“Dượng muốn tôi nói giúp hai người?”

“Ừm, Chấn Hiên bây giờ chỉ nghe lời cậu…”

“Xem như Chấn Hiên chỉ nghe lời của tôi, nhưng là…”

Nói xong Lý Cẩm Thành nở nụ cười châm chọc, cậu còn nói: “Dựa vào cái gì tôi phải biện hộ cho các người?”

Có lẽ không nghĩ cậu sẽ nói như vậy, Trần Khải Phong lộ ra vẻ mặt không dám tin, ông ta nói: “Cẩm Thành…”

“Năm đó cô út hại chết ba mẹ của anh ấy, dượng là nguyên nhân gây ra mối thù hận này, thù gϊếŧ ba mẹ, mối thù không đội trời chung, anh ấy bây giờ đối với hai người như vậy, đã là nhân từ…”

Nói xong vẻ mặt cậu trào phúng càng thêm rõ ràng, cậu còn nói: “Còn có, dượng có tay có chân, bằng cấp lại không thấp, tại sao muốn người khác nuôi?”

Tuy rằng Trần Khải Phong bám váy đàn bà là sự thật không thể chối cãi, nhưng hắn chưa từng bị người nào trước mặt hắn lại nói thẳng ra như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, ông ta cảm giác như mình bị người khác tàn nhẫn đánh mấy bạt tai rất khó chịu.

“Hiện tại người có năng lực và chịu giúp các người, có thể chỉ còn… Ông nội, tôi nghĩ dượng nên đi tìm ông nội đi.”

Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành không để ý đến ông ta nữa cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trần Khải Phong yên lặng nhìn cậu một lúc, sau đó mới mất hứng đứng dậy rời đi phòng bệnh.

Trong lòng mọi người ai cũng có suy nghĩ cậu là người dịu ngoan dễ nói chuyện, cảm thấy Hà Chấn Hiên chú trọng tình thân, sẽ nhờ đó tha thứ cho mọi sai lầm của bọn họ trong quá khứ. Nhưng trên thế giới lại có mấy người có thể hào phóng đến trình độ như thế này? Đặc biệt là họ lần lượt đυ.ng đến điểm yếu của bọn cậu.

Lúc Hà Chấn Hiên đến phòng bệnh, Lý Cẩm Thành đang đờ ra mà nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, Hà Chấn Hiên cầm lấy cổ tay của cậu, anh mới nói: “Em lại đang suy nghĩ gì sao?”

Lý Cẩm Thành lấy lại tinh thần ngẩng đầu, lập tức cau mày, cậu nói: “Anh gần đây nhìn gầy hơn.”

Nói xong cậu bỏ qua quyển sách trên tay, cậu tiếp tục nói: “Chờ em xuất viện, em nhất định làm rất nhiều món ăn ngon bù đắp lại thịt cho anh!”

Thức ăn ở bệnh viện không hợp khẩu vị của Lý Cẩm Thành, bởi vậy Hà Chấn Hiên mỗi ngày đều kêu người giúp việc nấu, rồi chính anh tự mình đưa tới, nghe câu nói tràn đầy tự tin của Lý Cẩm Thành, Hà Chấn Hiên quay lưng lại trong mắt thoáng qua vẻ ảm đạm, kế đó như không có việc gì xoay người lại anh thấp giọng trả lời được, rồi đỡ Lý Cẩm Thành xuống giường.

Lúc ăn cơm, Lý Cẩm Thành không nói với anh việc Trần Khải Phong đã từng đến phòng bệnh tìm cậu. Hà Chấn Hiên dĩ nhiên biết, nhưng đối với việc ông ta tới đây, chỉ cần cậu không để ở trong lòng, cái kia mặc kệ bọn họ làm cái gì, đều không có quan hệ gì với anh.

Vào cuối tháng năm, tuy là đã ở bệnh viện gần như một tháng, nhưng vết thương của Lý Cẩm Thành vẫn chưa khỏi hẳn, có thể do thương thế của cậu nghiêm trọng, thêm vào vị trí vết thương, bởi vậy có thể phải thêm vài tháng cậu mới có thể khỏi hẳn, nhưng từ nay về sau, cậu không thể làm việc nặng, không thể làm việc chân tay.

Ngày đi trường học phỏng vấn, cũng là do Hà Chấn Hiên đi cùng cậu. Tình trạng của Lý Cẩm Thành cực kì không tốt, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng gầy còm. Nhưng mỗi người đều muốn đạt thành nguyện vọng của mình, bởi vậy tuy Hà Chấn Hiên rất lo lắng cũng không nói ra bất kỳ lời nói nào cản trở cậu. Anh chỉ là dùng một loại ánh mắt ân cần nhìn Lý Cẩm Thành đi vào thang máy.

—-

Trong phòng có tổng cộng có bốn vị giám khảo phỏng vấn, thấy Lý Cẩm Thành thở hồng hộc đi tới, trên vẻ mặt của bọn họ đều là có chút kinh ngạc.

“Cậu làm sao…”

“Tôi mới trải qua một cơn bệnh nặng, có điều sắp khỏi hẳn.”

“Cậu có thể sang năm trở lại…”

“Tôi đã đợi rất lâu rồi, không muốn chờ đợi thêm nữa.”

Lúc nói chuyện, Lý Cầm Thành nở nụ cười khuôn phép. Nụ cười ôn hòa nhưng làm cho người ta có cảm giác ung dung tự tin.

Bốn vị giám khảo phỏng vấn theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh, đều đối với cậu lưu lại ấn tượng không tồi.

—-

Do nằm ngẩn ngơ ở bệnh viện quá lâu, lại thêm thời gian dài không vận động nên đi không được mấy phút Lý Cẩm Thành cảm giác bước chân mình hư không và toàn thân vô lực, cũng may Hà Chấn Hiên chờ ở đại sảnh nhìn thấy cậu từ trong thang máy đi ra, anh cũng không để ý công nhân viên bên người ngăn cản, chỉ là bước nhanh đi tới bên cạnh cậu đem cậu ôm ở trong lòng anh.

Trong đại sảnh không ít học sinh đi cùng với gia đình chờ phỏng vấn, thấy bọn họ sôi nổi nhìn sang, Lý Cẩm Thành chỉ lúng túng cúi đầu.

“Phỏng vấn thế nào?”

“Có thể thành công…”

Lý Cẩm Thành bình thường không nghĩ nhiều đến năng lực kiến thức của mình, nhưng thật sự năng lực của cậu rất tốt, hơn nữa trong tình cảnh càng căng thẳng, thì cậu phát huy càng xuất sắc.

Thấy cậu cúi đầu mĩm cười, Hà Chấn Hiên cũng không khỏi đồng thời nở nụ cười.

Ngày thứ hai là thi viết nên thời gian dài hơn nhiều, khiến cho thân thể của Lý Cẩm Thành có chút không chịu nổi, nhưng thời gian nửa năm gần đây cậu đều rất nghiêm túc đọc sách, bởi vậy coi như cũng không tệ.

Đầu tháng sáu, Lý Cẩm Thành được bệnh viện kiểm tra lại tình trạng phục hồi sức khỏe của cậu. Thân thể có phục hồi, nhưng nếu muốn thân thể phục hồi khỏe mạnh tốt hơn thì cậu cần phải chăm tập thể dục.

Mười mấy ngày sau đó, cậu lại được kiểm tra một lần nữa về tình hình hồi phục của cơ thể, và dưới sự đồng ý của bác sĩ, cậu đã có thể xuất viện.

“Em vậy mà đã ở trong bệnh viện hơn một tháng…”

Nói xong Lý Cẩm Thành quay đầu lại, trên mặt vẫn là vẻ mặt khó mà tin được. Cậu đã không cần người đỡ, nhưng Hà Chấn Hiên vẫn cương quyết ôm cậu, sau khi nghe Lý Cẩm Thành nói vậy, anh gượng cười nói: “Có phải là ở đây rất phiền không?”

“Phí lời! Sắp tạo thành bóng ma trong lòng em!”

Hai người đang nói chuyện, Cánh cửa trước nhà đã được người bên trong mở ra.

“Chị Phương!”

Lý Cẩm Thành vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đứng trước cửa là Ngụy Xuân Phương, dáng vẻ của chị như là muốn khóc.

Chị là bậc trưởng bối, lại nhìn Lý Cẩm Thành từ nhỏ tới lớn, lúc biết cậu bị thương, chị cũng đã đứng ngồi không yên, lúc này lại nhìn thấy cậu gầy thành như vậy, chị không khỏi đau lòng.

“Chị Phương, em không sao rồi, thật sự đã khỏi hẳn, em không có lừa chị đâu!”

Lý Cẩm Thành tay chân luống cuống nhẹ giọng an ủi Ngụy Xuân Phương, Hà Chấn Hiên nhìn Lý Cẩm Thành có chút buồn cười, anh đứng ở nơi đó nhìn cậu một lúc, anh mới nói:

“Cẩm Thành, chúng ta đi vào trong rồi nói.”

Ngụy Xuân Phương ngày hôm nay mới vừa tới đây, vốn chị muốn đi bệnh viện thăm Lý Cẩm Thành, nhưng Hà Chấn Hiên nói anh muốn cho Lý Cẩm Thành một niềm vui bất ngờ, bởi vậy chị ở nhà chờ. Lúc này chị đã làm cơm xong, cùng Lý Cẩm Thành nói chuyện phiếm vài câu, chị lại giục hai người mau mau ăn cơm.

Trên bàn ăn bầu không khí ấm áp, nhìn Lý Cẩm Thành nói chuyện liên thuyên, tinh thần phấn chấn, đồng thời còn không quên gắp thức ăn cho anh, Hà Chấn Hiên khóe miệng cũng hiện lên ý cười. Dường như chỉ có nhìn thấy Lý Cẩm Thành, anh mới sẽ cảm giác được chân chính hài lòng.

“Chị Phương thật sự cảm ơn chị…”

Bởi vì quá lâu không có nhìn thấy Ngụy Xuân Phương, Lý Cẩm Thành kích động không thôi cùng chị từ buổi chiều tán gẫu đến tối, Hà Chấn Hiên đi phòng khách gọi Lý Cẩm Thành lên lầu ngủ, thì mới phát hiện trên mặt của cậu đều rõ ràng rất buồn ngủ. Nhưng vẫn không quên nhớ cảm ơn anh. Hà Chấn Hiên biết cậu đã rất mệt mỏi, nên anh chỉ là ôm chặt cậu không nói gì thêm.

Vào lúc nữa đêm, Hà Chấn Hiên bị ác mộng của mình thức tỉnh. Trong mộng Lý Cẩm Thành không có cùng anh kết hôn, anh cuối cùng bị chết trên tay của mấy bọn cướp kia.