Chương 42: Địa ngục

Hà Chấn Hiên ngủ không sâu, cảm giác trên tay truyền đến động tĩnh, anh rất nhanh tỉnh táo lại. Lúc mở mắt ra, anh thấy Lý Cẩm Thành đang chăm chú quan sát mình. Đã đợi rất lâu rồi, vì lẽ đó Hà Chấn Hiên không có biểu hiện quá bất ngờ hoặc kích động, nhưng khi anh nghe Lý Cẩm Thành hỏi anh làm sao gầy như vậy, anh cảm giác trong lòng truyền đến một trận chua xót.

“Không có chuyện gì.”

Anh lấy tay vuốt lại mái tóc cho cậu, anh còn nói: “Em thấy sao? Có thấy nơi nào không thoải mái không?”

“Đầu em hơi choáng váng.”

Kỳ thực lúc hôn mê, Lý Cẩm Thành vẫn có thể cảm giác được ngực truyền đến từng trận đau đớn, ngoài việc đó ra cậu biết Hà Chấn Hiên vẫn đứng bên giường chăm chú nhìn cậu, anh nắm tay trái của cậu, những việc này cậu đều biết. Hà Chấn Hiên nhìn qua gầy đi và tiều tụy nhiều, điều này cũng khiến khí chất của anh càng thêm lạnh lẽo. Anh đứng ở nơi đó, nhìn như một đứa nhỏ cần được an ủi. Lý Cẩm Thành gượng nở nụ cười, cậu nói: “Em lần này hôn mê bao lâu rồi?”

“Sáu ngày.”

Ngữ điệu của anh không lên không xuống, Lý Cẩm Thành dùng sức kéo anh đặt một tay lên chân của anh, cậu nói: “Xin lỗi, để anh đợi lâu như vậy.”

Khi đó, Lý Cẩm Thành cho rằng Hà Chấn Hiên sẽ khóc, nhưng anh không khóc, anh chỉ nhìn chằm chằm cậu, hai người nắm tay nhau không nói gì. Đến lúc này, không chỉ có những người bên cạnh Hà Chấn Hiên, mà ngay cả Lý Cẩm Thành vừa tỉnh lại cũng cảm giác được trên người anh có một số thay đổi.

Lý Cẩm Thành mới vừa tỉnh, lại thêm một phần thân thể quá suy nhược, bởi vậy không nói mấy câu cậu rất nhanh lại ngủ mê man.

Hà Chấn Hiên đứng bên giường nhìn cậu một lúc, sau đó mới xoay người đi khỏi phòng bệnh.

—-

Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Hà Châu Nhiên cuộn mình trên mặt đất hỗn loạn, chỉ cảm giác được hắn sắp chết rồi. Tay chân của hắn bị trói lại, trên mắt bị miếng vải đen che lại, việc này khiến hắn chỉ có thể dùng thính giác nhận biết hoàn cảnh chung quanh. Hắn không nhớ rõ mình bị nhốt vào phòng gian này bao nhiêu ngày, có thể là năm ngày, hay hoặc là sáu ngày.

Lúc bị bắt hắn chửi bới, nhưng phát hiện không ai để ý mình, sau đó mệt mỏi hắn bắt đầu thử cùng những người kia bàn điều kiện, nhưng căn bản không có người. Hắn nói mình có tiền, còn nói cha hắn là Hà Tông Đồng, bất kể là ai muốn bắt cóc hắn, chỉ cần một cú điện thoại, bọn họ là có thể nhận được nhiều tiền. Nhưng những người kia vẫn không để ý tới hắn. Không nhìn thấy gì, chung quanh lại quá mức yên tĩnh, dần dần, Hà Châu Nhiên bị hoàn cảnh như vậy làm cho điên loạn.

Hà Châu Nhiên thấy mình giống bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, bị người ta bỏ vào một mảnh đất trống hoang vu, trong tưởng tượng hắn cảm giác như mình đã xuống Địa Ngục. Là một con quỷ bị bỏ quên ở một góc tăm tối nào đó.

Hà Châu Nhiên cũng đã từng nghĩ là Hà Chấn Hiên đang trả thù mình, nhưng hắn hiểu rõ Hà Chấn Hiên, hắn cảm thấy Hà Chấn Hiên sẽ không tàn nhẫn tuyệt tình như thế.Những người này không cho hắn ăn. Hắn cơm ngon áo đẹp hơn năm mươi năm, đây là lần đầu tiên chịu ăn khổ như vậy. Cơn đói từng thời từng khắc dằn vặt hắn, để hắn thống khổ hận không thể chết đi. Lúc ngủ thì còn khá một chút, nhưng ba ngày qua đi, thần trí của hắn đã bắt đầu trở nên hoảng hốt.

Hà Châu Nhiên nghe thấy có người đi vào, ném một vài thứ trên đất, đợi được những người kia rời đi, hắn cuộn mình trên đất tìm tòi. Người nọ ném lại một túi bánh quy nhỏ, bọn họ không để cho hắn đói chết. Con người bản năng muốn được sống đều rất mãnh liệt, nhưng Hà Châu Nhiên không dám nghĩ đến khả năng mình sẽ được giải cứu, bây giờ trong đầu của hắn chỉ còn biết bao bánh quy nhỏ kia, cùng với một chén nước trên mặt đất. Những ngày gần đây, bọn họ vẫn để cho hắn sinh hoạt giống như một con chó. Bên tai lại truyền tới âm thanh cửa mở ra, chỉ là lần này không giống như thế. Khi cửa mở ra, người tiến vào tương đối nhiều, âm thanh so với trước đây ầm ĩ hơn. Không bao lâu, có người mở trói cho Hà Châu Nhiên, thậm chí mở luôn mảnh vải đen cột trên mắt hắn.

Ánh đèn sáng chói khiến cho mắt của Hà Châu Nhiên cảm giác rất khó chịu, qua một hồi lâu hắn mới biết mình vô thức chảy nước mắt, hắn mở to hai mắt đau nhói nhìn về phía trước.

Đối diện là năm người bận đồng phục đứng ngay ngắn, Hà Chấn Hiên ngồi ở trên một cái ghế, lúc này bình thản mà nhìn hắn.

Hà Châu Nhiên bỗng nhiên hồi hộp, nhưng hắn không nghĩ nhiều, khi nhìn rõ là Hà Chấn Hiên, trong nháy mắt hắn lập tức bò qua nằm rạp ở bên chân Hà Chấn Hiên, hắn nói: “Chấn Hiên, chú sai rồi chú sai rồi! Nghĩ tình chú là chú hai của con, con tha thứ cho chú lần này có được hay không? Chú bảo đảm! Chú sẽ rời khỏi Hồng Kông! Tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trước mặt con nữa!”

Hà Châu Nhiên nghĩ mình sẽ có hi vọng chạy thoát, trong lòng hắn mừng như điên, cho nên lúc này hắn quỳ gối khóc ròng ròng trước mặt Hà Chấn Hiên, hắn cũng không chối từ.

“Ngươi rất may mắn.”

Hà Chấn Hiên ngữ khí rất bình thản, nói xong anh nhìn xuống Hà Châu Nhiên, anh nói: “Cẩm Thành ngày hôm nay mới vừa tỉnh.”

Gương mặt của Hà Chấn Hiên vốn đã rất xuất chúng, hiện tại anh càng âm trầm lạnh lùng càng làm cho người khác cảm giác anh cao cao tại thượng mà nhìn xuống một kẻ thấp hèn. Trong ánh mắt của anh, anh xem hắn chỉ như là một hạt bụi.

Hà Châu Nhiên nhìn biểu hiện của Hà Chấn Hiên lúc này cảm giác như một người hoàn toàn xa lạ, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nên nói cái gì làm hành động gì để có thể tự cứu mình.

“Nghĩ tình Phong và Tuyên, tôi sẽ không làm gì đối với ông.”

Hà Châu Nhiên mặt lộ vẻ kinh hỉ, đi tới bên cạnh Hà Chấn Hiên, nhưng vào lúc này anh quay đầu lại, anh nói: “Có điều ngươi có thể phải cả đời trong tù.”

Cho đến giờ phút này, anh mới lộ ra ý cười như không cười, nụ cười kia không ác độc, lại làm cho Hà Châu Nhiên ngã té ngồi xuống đất, hắn cảm thấy toàn thân lạnh rét.

Có nhiều việc là anh không muốn làm, chứ không có nghĩa là anh không có năng lực để làm.

Đúng như Hà Chấn Hiên nói Hà Châu Nhiên cuối cùng bị phán các tội như sau: bắt cóc có tổ chức, và tội danh mưu sát bị phán ở tù chung thân.

Phiên tòa sử án không công khai, nên ngoại trừ những người trong Hà gia, người ngoài đều cho rằng Hà Châu Nhiên đi xuất cảnh nước ngoài.

Ngoài Hà Châu Nhiên ra, những phe phái bên phía cảnh sát đã từng thông đồng nhau không tôn trọng luật pháp, làm tổn hại pháp luật kỷ cương của ngành cảnh sát, toàn bộ đều được các vị lãnh đạo cao cấp tiếp thu điều tra.

Triệu Nguyên Ninh và đồng nghiệp của anh, bởi vì có công giải cứu con tin được an toàn nên được cấp trên khen thưởng.

Hồng Kông có pháp chế kiện toàn, pháp luật nghiêm minh, cho dù thân phận của Hà Tông Đồng là người có địa vị, một khi đã vi phạm pháp luật, ông cũng phải tiếp thu điều tra của bộ ngành liên quan.

Nhưng ông dù sao cũng là người đã từng trải qua mưa gió, sau khi đem Tập đoàn Vinh Thịnh toàn bộ giao cho Hà Chấn Hiên, ông lấy cớ là an dưỡng tuổi già nên cũng đã sớm ngoại ra nước ngoài.

Vinh Thịnh bây giờ chỉ còn ba người của Hà gia, trong lúc quan trọng nhất Thạch Âm Lam đã trợ giúp để cảnh sát có thể giải cứu kịp thời cho Hà Chấn Hiên, vả lại Lý Cẩm Thành đã từng hứa với bà, do đó khi vừa kết thúc việc tiếp nhận mọi quyền điều hành tập đoàn Vinh Thịnh, Hà Chấn Hiên chia cho hai chị em Hà Kỳ Phong hai vị trí trọng yếu hổ trợ điều hành tập đoàn.

“Vinh Thịnh sau này dựa vào ba người chúng ta.”

Bởi vì Lý Cẩm Thành bị thương, Hà Chấn Hiên không có tâm tình tổ chức tiệc chúc mừng, bởi vậy ba người chỉ mở một bình rượu ở văn phòng cùng nhau chúc mừng.

Thông qua chuyện này, Hà Kỳ Tuyên và Hà Kỳ Phong đối với Hà Chấn Hiên càng sợ hãi hơn là Hà Tông Đồng, nhưng hai người không có dã tâm gì, vì lẽ đó từ khi tiếp nhận, nghe theo lời mẹ của bọn họ chỉ cố gắng làm việc, kính trọng Hà Chấn Hiên như anh ruột của mình, chỉ có vậy bọn họ mới bình an vô sự.

Cho dù Tư Khải Lâm tuy rằng anh ta là tay chân của Hà Tông Đồng, và cũng chính Hà Tông Đồng cố ý để anh ta bên cạnh Hà Chấn Hiên, nhưng người này năng lực xuất chúng, có chủ kiến, không ngu trung vì lẽ đó Hà Chấn Hiên cuối cùng đem anh ta lưu lại.

Dùng người thì không nên nghi ngờ, nếu đã nghi ngờ thì không dùng, sau lần đó Hà Chấn Hiên lại thông qua anh ta đề bạt những người khác, bắt đầu nuôi dưỡng thân tín của mình ở Vinh Thịnh.

Ở bệnh viện hơn một tuần lễ, Lý Cẩm Thành rốt cục có thể tiếp nhận được sự thăm viếng của bạn bè.

Tiếu Bội Đình rất đồng cảm cho cảnh ngộ của cậu, lại thêm cô trước đây đã từng làm diễn viên, bởi vậy mỗi lần nhìn thấy Lý Cẩm Thành, cô nói không tới vài câu sẽ rơi lệ. Cô cũng còn tốt, nhưng Hà Hạo Nhân chỉ là đứa bé, chưa hiểu được gì, mỗi lần nhìn thấy mẹ của bé khóc, bé cũng khóc theo làm cho Lý Cẩm Thành đau đầu không ngớt.

Nhưng nhờ vậy bầu không khí trong phòng bệnh lúc Tiếu Bội Đình đến sẽ trở nên náo nhiệt không ít, cô bảo người giúp việc nào là nấu canh nào là hầm xương, tặng hoa đưa nước quả đem cái phòng bệnh lấp kín, mới lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Tiếu Bội Đình thật sự quan tâm đến cậu, thêm vào cô là người sẽ hiện rõ tâm tư trên nét mặt, nên Lý Cẩm Thành có lúc coi cô như em gái, có lúc lại coi cô như chị gái.

Hà Ninh Nhiên vẫn là một vẻ dáng dấp đây là việc không liên quan tới mình. Ông ta dường như ngoại trừ sống phóng túng, cuộc đời của ông ta không còn theo đuổi gì khác.

Hà Kỳ Phong và Hà Kỳ Tuyên biết Lý Cẩm Thành cùng Thạch Âm Lam trong lúc đó làm giao dịch và cũng biết được vì sao Hà Châu Nhiên bị nhận hình phạt như vậy, nên mỗi lần nhìn thấy Lý Cẩm Thành trên mặt họ đều có vẻ lúng túng.

Tất cả mọi người trong nhà chỉ có Thạch Âm Lam không thay đổi thái độ của mình, tuy rằng vẫn là người không thích nói chuyện biểu hiện trên mặt cũng rất nhạt, nhưng quan tâm của bà đối với Lý Cẩm Thành và Hà Chấn Hiên là thật từ chân tâm.

Ngoại trừ những người trong Hà gia, Nhậm Vũ Kiều cũng từng dẫn Nhậm Vũ Sâm đến thăm Lý Cẩm Thành một lần. Cậu ta chỉ hỏi thăm vài câu về thương thế và tình hình khôi phục của Lý Cẩm Thành, Nhậm Vũ Kiều cũng không có nói gì nhiều nữa. Ngược lại là Nhậm Vũ sâm, dính ở bên cạnh cậu gần hơn một tiếng mới lưu luyến bị anh của nhóc mang đi.

Khi những người này tới thăm cậu thì Hà Chấn Hiên trước sau không nói một lời, anh chỉ im lặng đứng ở một bên nhìn cậu. Anh tuy rằng không nói lời nào, nhưng ánh mắt thâm tình mà thâm trầm của anh, Lý Cẩm Thành từ đầu đến cuối không có xem nhẹ. Thần sắc cậu vẫn như thường cùng mọi người nói chuyện nhưng nhiệt độ trên mặt vẫn không ngừng mà tăng lên.

Hôm nay sau khi Nhậm Vũ Kiều và Nhậm Vũ sâm đi khỏi, lúc Lý Cẩm Thành quay đầu lại liền thấy Hà Chấn Hiên còn chưa kịp thu hồi tầm mắt. Lý Cẩm Thành bị ánh mắt của anh làm chấn động một ít, cậu mới nói: “Anh đừng nhìn em như thế, em rất dễ thẹn thùng…”

Cậu dùng ngữ khí đùa giỡn, nhưng Hà Chấn Hiên đi tới giống như động viên cậu, anh xoa xoa tóc của cậu.

“Ai, anh có muốn hôn em không?”

Thấy Hà Chấn Hiên cúi đầu nhìn mình, Lý Cẩm Thành nhìn anh, cậu nói: “Chúng ta đã rất lâu không hôn rồi.”

Khóe miệng truyền đến xúc cảm mềm mại, Lý Cẩm Thành còn muốn nói tại sao không hôn mình, chắc không phải là bởi vì trên người mình có mùi thuốc sát trùng, chưa nói dứt lời Hà Chấn Hiên đã đem một đống văn kiện thả ở trên ngăn tủ bên cạnh đưa cho cậu, anh nói: “Cẩm Thành, em kí vào những văn kiện này.”

“Cái gì?”

Một giây sau, Lý Cẩm Thành bị khϊếp sợ nói không ra lời.

Mấy bộ hồ sơ bất động sản ở Hồng Kông và cả ở nước ngoài, 20% cổ phần của Vinh Thịnh còn có vô số tiền vàng châu báu đồ cổ.

Lý Cẩm Thành ngẩng đầu, cậu nói: “Anh làm gì? Muốn cùng em ly hôn?”

Khi nghe hai chữ ly hôn con ngươi của Hà Chấn Hiên bỗng nhiên căng lại, một lát sau anh mới bình phục tâm trạng của mình ôm Lý Cẩm Thành vào trong ngực, anh nói: “Hà gia cùng Vinh Thịnh toàn bộ đã thuộc về anh, anh chỉ muốn cùng em chia sẻ…”

“Nhưng chúng ta không phải ở một chỗ sao? Phân như vậy làm gì?”

“Không.”

Thấy vẻ mặt Lý Cẩm Thành có chút dại ra, Hà Chấn Hiên khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, lại nghiêng đầu hôn lên tóc của cậu, anh mới nói: “Của anh chính là của em, nhưng em vẫn là em.”

Cậu cảm thấy như thế là lo xa, tuy rằng Lý Cẩm Thành không muốn nhận, nhưng vì sự kiên trì của Hà Chấn Hiên, cậu cuối cùng vẫn kí tên mình trên những văn kiện kia.

Vào cuối tháng năm, Lý Cẩm Thành muốn thi lấy bằng tiếng anh để đạt đủ điều kiện của trường đại học, nhưng nghĩ tới vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, cậu lại có chút khẩn trương.

Hôm nay cậu ở trong phòng bệnh đọc sách nghe thấy có người nhỏ giọng gọi cậu Cẩm Thành.

Lý Cẩm Thành ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nói: “Cậu tại sao lại trở về?”