Chương 8: Bài thi của mình, tự mình làm.

Chiều thứ tư, sau khi kết thúc tiết học ở lớp khác, Trang Phóng Cầm ôm giáo án về văn phòng.

Nhìn thấy người đứng dựa vào bàn làm việc của mình, cô hơi nhướng mày.

“Ô, khách quý tới.” Trang Phòng Cầm tháo máy trợ giảng khuếch đại âm thanh đặt lên bàn.

Dụ Phồn: “Không phải hôm qua em mới đến sao?”

“Ý tôi là hiếm khi nào cậu chủ động tới một lần.” Trang Phóng Cầm ngồi vào chỗ, “Nói đi, chuyện gì?”

Dụ Phồn đi thẳng vào vấn đề: “Em muốn đổi chỗ ngồi.”

“Đổi chỗ nào?”

“Hàng cuối cùng, cạnh bục giảng, đâu cũng được.”

Trang Phóng Cầm uống một ngụm nước: “Cậu cho tôi một lí do thuyết phục, nếu không thì đừng ở đây lãng phí thời gian của nhau.”

Dụ Phồn: “Bạn cùng bàn mới ảnh hưởng đến việc học tập của em.”

“?”

Trang Phóng kinh ngạc nhìn cậu, khó hiểu tự hỏi làm sao cậu có thể nói ra những lời này mà sắc mặt không hề dao động.

“Em ấy ảnh hưởng gì cậu?”

“Viết bài quá ồn, trên người có mùi, khinh thường học sinh kém ——”

“Vớ vẩn!” Trang Phóng Cầm cầm lấy tập giáo án vợt cậu một cái, “Chỗ ngồi lần này đích thân Trần Cảnh Thâm xin tôi chuyển, làm gì có chuyện người ta khinh thường cậu?”

Dụ Phồn trầm mặc một lúc, lặp lại: “Cậu ta tự xin?”

Trang Phóng Cầm: “Chứ không thì sao?”

Mẹ nó.

Sao cậu ta phiền nhiễu thế?

“Dựa vào đâu mà cậu ta muốn ngồi đâu thì được ngồi chỗ đó?” Vừa nói dứt lời, Dụ Phồn đột nhiên cảm thấy câu này nghe quen quen.

Hình như hôm qua Tả Khoan cũng nói y như vậy.

“Cậu nói thử xem?” Trang Phóng Cầm nói, “Học sinh đứng nhất khối cả năm học chủ động đề nghị muốn giúp đỡ bạn bè học lực kém, đây không phải là chuyện quá tốt sao?”

“Chuyện tốt này cô trao cho người khác đi, em không cần.”

“Không do cậu quyết.” Trang Phóng Cầm xua xua tay cầm bút máy, kiên quyết nói, “Về lớp đi, đợi khi nào điểm toán của cậu thêm được một con số không vào đằng sau thì hẵng nói với tôi chuyện chuyển chỗ. Đến lúc ấy cậu muốn ngồi đâu thì ngồi, dù có muốn vào ngồi văn phòng của chủ nhiệm Hồ, tôi cũng nhất định sẽ nghĩ cách thành toàn cho cậu.”

“…”

Lúc quay trở lại lớp học, sắc mặt Dụ Phồn cực kì tệ.

Nhìn thấy người ngồi bên cạnh chỗ mình, lập tức càng tệ hơn.

Đang nghỉ giữa tiết, mọi người trong lớp không ngủ thì là nói chuyện với nhau, một số ít người xuống căn tin mua đồ ăn. Cả lớp chỉ có một mình Trần Cảnh Thâm ngồi làm bài tập nghiêm chỉnh.

“Dụ Phồn, mày đi đâu thế?”

Vương Lộ An bị điều sang tổ bên cạnh, lúc này hai người ở bàn trên Dụ Phồn không có ở đây nên cậu ta ngồi chỗ của người khác.

Dụ Phồn ngồi xuống ghế, không hề nhìn người bên cạnh lấy một lần: “Đi vệ sinh.”

“Ớ, sao không gọi tao đi chung với?”

“Gọi mày làm gì? Đứng canh à?”

“Cũng không phải không được.” Vương Lộ An xoay người, hai tay cậu ta vắt trên lưng ghế, than vãn, “Ài, mày không biết tao khổ cỡ nào đâu, lớp phó kỉ luật ngồi cùng bàn cả lớp nhìn đâu không nhìn mẹ nó chỉ quan sát mỗi tao, ngay cả điện thoại tao cũng không chơi được… Không được, tao phải tìm Phóng Cầm đổi chỗ thôi, vị trí xui xẻo này ai thích ngồi thì cứ ngồi.”

“Tao ngồi.” Dụ Phồn nói, “Mày với tao đổi chỗ đi?”

Vương Lộ An sửng sốt, theo bản năng đánh mắt sang người bên cạnh Dụ Phồn.

Trần Cảnh Thâm rũ mắt, cũng không ngừng bút lại.

Cậu ta nhìn chồng đề dày nặng đè dưới tay Trần Cảnh Thâm, giỏi thật, cậu ta nhìn thôi cũng đã thấy buồn ngủ rồi.

Cậu ta vẫn luôn cảm thấy giữa học sinh giỏi mới chuyển tới và Dụ Phồn có gì đó rất lạ, nhưng không phải kiểu như Dụ Phồn đã nói.

“Cũng không phải là không được.” Vương Lộ An nói thuận theo, “Hay là hỏi xem học sinh giỏi có bằng lòng không?”

Dụ Phồn nhíu mày: “Liên quan gì tới cậu ta…”

“Không đổi.” Bên cạnh nặng nề thả một câu.

Dụ Phồn: “.”

Không ngờ Trần Cảnh Thâm sẽ để ý tới, Vương Lộ An cũng hơi sửng sốt.

“Không đổi không đổi, bọn tôi chỉ nói vậy thôi, vị trí Phóng Cầm đã định đoạt cơ bản là không ai thay đổi được.” Vương Lộ An hơi dịch sang bên cạnh, tóm lấy cơ hội hỏi ra vấn đề tắc ở trong lòng suốt cả đêm, “Phải rồi, học sinh giỏi này, hôm qua cậu bảo thích nhìn thì ngồi gần lại đây… là nhìn cái gì thế?”

“Bộp.”

Dụ Phồn vụt tay qua, điện thoại vừa mới lấy ra đã rơi xuống mặt đất.

Trần Cảnh Thâm: “Nhìn ——”

Dụ Phồn: “Chủ nhiệm Hồ.”

Trần Cảnh Thâm: “.”

Vương Lộ An: “…”

Vương Lộ An khó hiểu nheo mắt: “Chủ nhiệm Hồ? Hổ Béo á? Ổng thì liên quan gì đến chỗ ngồi này?”

“Ừm.” Dụ Phồn mặt dày không biết ngượng, “Chỗ tao đứng lên là nhìn thấy được văn phòng dưới tầng.”

Vương Lộ An: “Sao tao không biết chuyện này nhỉ?”

Bình thường, ngay cả đương sự cũng còn không biết nữa là.

Trần Cảnh Thâm liếc mắt nhìn miệng Dụ Phồn, không hiểu nổi vì sao người này lại bịa chuyện giỏi như vậy.

Vương Lộ An thử đứng nhỏm lên: “Có thấy gì đâu.”

Dụ Phồn: “Do mày quá lùn.”

“Đệt.” Vương Lộ an nhìn sang Trần Cảnh Thâm, “Học sinh giỏi, cậu thích Hổ… chủ nhiệm Hồ á? Sao lại vậy, không phải ổng không chủ nhiệm lớp nào sao?”

Cảm nhận được ánh mắt hung dữ từ người bên cạnh, Trần Cảnh Thâm kẹp bút giữa hai ngón tay, trầm mặc mấy giây.

“Ừm.” Hắn đáp, giọng không chút xúc cảm, “Tôi thích giáo trình toán học thầy ấy biên soạn.”

Vương Lộ An: “…”

Dụ Phồn ném đồng phục lên bàn, trải ra làm gối đầu, mở miệng đuổi người: “Về chỗ mày đi, tao ngủ đây.”

Kết thúc giờ ra chơi, chuông vào tiết reo vang, giáo viên Vật Lý ôm sách giáo khoa bước vào.

Lớp trưởng hô đứng, Trần Cảnh Thâm đứng lên, phát hiện bên cạnh mình trống không.

Dụ Phồn nằm ghé đầu trên bàn đã ngủ rồi.

Ban đầu cậu úp mặt vào trong áo khoác ngủ, nhưng say giấc rồi lại thấy ngộp, vì vậy ngoẹo đầu lộ ra nửa khuôn mặt.

Nam sinh nhắm nghiền hai mắt, sống mũi thẳng, hai nốt ruồi trên má phải và đuôi mắt vẫn giữ được sự cân đối tinh tế, bớt vẻ gây hấn hơn khi thức rất nhiều.

Hóa ra nốt ruồi không phát triển theo tuổi tác.

“Ngồi đi.” Giáo viên vật lý lặp lại một lần nữa. Ông đẩy mắt kính, nhìn người ở cuối hàng vẫn còn đang đứng, “Trần Cảnh Thâm?”

Trần Cảnh Thâm thu hồi ánh mắt, ngồi xuống.



Dụ Phồn bị một tiếng đập bàn đánh thức.

Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã ăn trọn cái nhìn lạnh lùng của Trang Phóng Cầm.

Thấy cậu thức rồi, Trang Phóng Cầm dừng động tác đập giáo án lên bục giảng lại, giơ bài thi trong tay lên: “Cất hết tất cả đồ đạc trên mặt bàn đi, hai tiết tự học này sẽ làm bài kiểm tra. Nghỉ lâu như vậy, tôi muốn xem các cô các cậu đã quên mấy xe kiến thức rồi. Bài thi này sẽ chấm điểm, làm nghiêm túc cho tôi. Các bạn ngồi hàng đầu mỗi tổ lên đây lấy bài thi, sau đó truyền xuống dưới.”

Ngón tay Dụ Phồn giật giật, vùi mặt vào cánh tay lần nữa, mãi đến khi bài thi truyền tới trước mặt mới khó khăn ngồi dậy.

Trang Phóng Cầm trông thi rất nghiêm, ánh mắt đảo khắp nơi, thế nhưng rất ít khi nhìn về phía Dụ Phồn.

Bởi vì các giáo viên đều tự hiểu rõ trong lòng, trên phương diện thi cử, Dụ Phồn cực kì thẳng thắn và trung thực —— Làm được bao nhiêu thì làm, trước nay đều lười không buồn gian lận.

Dụ Phồn lấy bút ra viết tên lên, định nhân lúc Trang Phóng Cầm không chú ý thì ngủ tiếp.

Bởi vì quá buồn ngủ, chữ viết của cậu xiêu xiêu vẹo vẹo, trông như con sâu róm bị cắt thành mấy khúc.

Vài giây sau, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Dụ Phồn chậm chạp ngẩng đầu lên nhớ lại ——

Hôm nay Phóng Cầm đã nói gì?

Thi toán qua 90 điểm, sau này cậu muốn ngồi đâu thì ngồi.

Dụ Phồn chống cằm, càng nghĩ đầu óc càng tỉnh táo hơn.

Cậu xoa mặt, ngồi thẳng người dậy, cúi đầu lật xem bài thi toán trong tay một lượt với vẻ nghiêm túc hiếm thấy ——

Tuyệt.

Đọc không hiểu câu nào.

Dụ Phồn cầm bút, từ khi đổi chỗ ngồi đến nay, đây là lần đầu tiên cậu quan sát những người ngồi xung quanh mình.

Hai người ngồi bàn bên phải thành tích khá hơn cậu một chút, bên trái là Vương Lộ An và lớp phó kỷ luật, bàn trước là Chương Nhàn Tịnh và một nữ sinh tóc ngắn trông có vẻ khép kín kiệm lời mà cậu chưa từng nói chuyện quá ba câu trong suốt ba học kì.

Hoặc là không thể chép, hoặc là thi không quá 90 điểm.

Dụ Phồn gắng chống mí mắt, ngồi một lúc.

Mãi đến khi Trang Phóng Cầm đổi dáng ngồi, cậu mới miễn cường dời mắt đi, len lén nhìn người bên cạnh.

Mọi người xung quanh còn đang dừng lại ở câu hỏi trắc nghiệm trang đầu bài thi, Trần Cảnh Thâm đã làm đến cuối trang thứ hai.

Dụ Phồn cũng không đấu tranh nội tâm lâu, hiện tại cậu chỉ muốn mau mau ôm bàn tới ngồi phía dưới bảng đen.

Hai phút sau, xác định Trang Phóng Cầm không nhìn bên này, cậu chống một tay che trước mắt mình, hai mắt liếc sang bài thi đè dưới bàn tay Trần Cảnh Thâm.

Nhờ không thích học tập, thị lực của Dụ Phồn rất tốt. Cậu vừa sắp sửa thấy rõ câu trắc nghiệm đầu tiên ——

Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng kéo tờ giấy nháp lên che khuất toàn bộ phần làm trên bài thi.

Dụ Phồn: “?”

Cậu theo bản năng nhìn về phía chủ nhân của bài thi.

Trần Cảnh Thâm cúi đầu làm bài, một ánh mắt cũng chẳng buồn cho cậu.

Trần Cảnh Thâm: “Bài thi của mình, tự mình làm.”



Trang Phóng Cầm trông thi, không thể chơi điện thoại cũng không thể ngủ.

Dụ Phồn cam chịu ngả người ra sau dựa, hai tay nhét túi bắt đầu ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

“Bạn học nào đó thu tâm trí lại đi, dù có muốn ra ngoài nhặt rác cũng phải chờ đến lúc tốt nghiệp cho tôi.” Giọng nói lạnh lùng của Trang Phóng Cầm vọng xuống từ trên bục giảng.

“Bạn học nào đó” lại chán nản quay đầu về.

Trên bài thi chỉ toàn là đường cong con số, đọc thôi cũng đau hết cả đầu.

Vì vậy ánh mắt cậu lại đi lung tung, bắt đầu tuần tra lớp học.

Những học sinh khác trong lớp đều đang nghiêm túc làm bài thi, chỉ hai người là đang phân tâm như cậu.

Chương Nhàn Tịnh khoanh bừa xong trắc nghiệm, lúc này đang sửa sang lại đuôi tóc chẻ ngọn của mình.

Vương Lộ An… che tay trước mặt chắn tầm nhìn của Trang Phóng Cầm, đang lén lút nhòm bài thi của lớp phó kỷ luật.

Đầu Vương Lộ An vẫn giữ nguyên như cũ, tròng mắt lé sang thành một góc độ kì quặc, nếu không phải quan sát thật kĩ, Dụ Phồn cũng không phát hiện ra cậu ta đang nhìn bài.

Đương nhiên, lớp phó kỷ luật cũng không phát hiện.

Vậy tại sao Trần Cảnh Thâm lại phát hiện? Rõ ràng cậu nhòm cẩn thận như vậy cơ mà.

Hơn nữa, không phải nói thích cậu sao?

Có bài kiểm tra thôi cũng không cho chép?

Suy cho cùng, cái “thích” của học sinh mũi nhọn có cái đéo mà dùng được.

Nghĩ vậy, Dụ Phồn lại liếc mắt sang bên cạnh một cái.

Trần Cảnh Thâm đè tay lên giấy nháp, vẫn đang nghiêm túc làm bài. Đa số giấy nháp của mọi người đều lộn xộn đến mức chính chủ đọc lại cũng không hiểu, nhưng Trần Cảnh Thâm thì không vậy, giấy nháp của hắn sạch sẽ gọn gàng, ai không biết còn tưởng hắn viết đáp án bài thi lên.

Giờ phút này, ánh mắt Trần Cảnh Thâm rơi xuống câu hỏi cuối cùng trên đề thi, hắn căng khóe môi, tay phải nâng lên chống huyệt thái dương trông như đang trầm tư suy nghĩ.

Gần hai giây sau, hắn thả lỏng giữa mày, đầu ngón tay nhanh nhẹn xoay cây bút, kéo tờ nháp tới đặt bút bắt đầu viết.

“Một phút nữa thu bài. Đến đúng giờ buông hết bút xuống cho tôi, không được viết thêm dù chỉ một chữ, trên trường thi đại học sẽ không có ai cho các cô các cậu thêm thời gian đâu.”

Tiếng Trang Phóng Cầm vang lên, bấy giờ Dụ Phồn mới hoàn hồn, thu lại tầm mắt.

Học sinh giỏi nỗi gì, không phải đến phút cuối cùng vẫn còn đang giải bài sao?

Cậu cầm áo khoác đồng phục lên, chuẩn bị ngay khi thu bài xong là chạy lấy người.

Bỗng nhiên, nghe “bộp” một tiếng, một tờ nháp đầy chữ được đặt trước mặt cậu.

Động tác khoác áo của Dụ Phồn khựng lại, ánh mắt dừng trên tờ nháp giây lát, nhận ra đây là tờ giấy Trần Cảnh Thâm ngồi viết nãy giờ, trên đó ghi dày đặc những công thức.

Sau khi xác định trên giấy không viết tên bất cứ quyển sách phụ đạo ngu ngốc nào, cậu mới lạnh lùng hỏi: “Gì đây?”

“Đáp án và lời giải bài thi.” Trần Cảnh Thâm ném bút vào túi đựng, đảo mắt nhìn cậu, “Không phải cậu muốn xem sao?”

“…”

Phải, tôi muốn xem, mẹ nó tôi muốn xem vào phút cuối cùng của giờ kiểm tra.