Dụ Phồn định rút tay về, nhưng lại cảm thấy làm như vậy Trần Cảnh Thâm sẽ ngã xuống sàn.
Vì vậy, cậu chỉ có thể đỡ đối phương bằng một tay, tay còn lại cầm cốc nước.
Cậu cầm siết chiếc cốc nhựa thành tiếng, chất lỏng bên trong bất lực sóng sánh.
Mãi đến khi có một vị khách mới bước vào cửa hàng tiện lợi chú ý tới hai người với vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc, Dụ Phồn mới chậm chạp bừng tỉnh, tự mắng mình là đồ ngu.
Dụ Phồn vừa đỡ mặt Trần Cảnh Thâm vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó cầm cặp sách đặt lên bàn.
“Dậy đi.” Cậu lay người trong tay mình, chỉ vào cặp sách, “Ngủ chỗ này.”
Trần Cảnh Thâm hơi hé mí mắt, đáp ừm.
Trước khi kịp nằm úp xuống, cổ áo Trần Cảnh Thâm lại bị kéo nhẹ.
Dụ Phồn nói, giọng bực bội: “Cái này, uống đi rồi ngủ tiếp.”
Trần Cảnh Thâm nhận lấy cốc.
Giống như cốc nước đường muối lần trước, lần này nước mật ong ngọt đến phát ngấy.
Dù là trước đây hay hiện tại, Dụ Phồn vẫn luôn thích cho tất cả mọi thứ đầy hết mức có thể.
Cố gắng uống hết cốc nước mật ong, Trần Cảnh Thâm đè khuỷu tay lên cặp sách, yên lặng nằm nghiêng.
Mí mắt hắn hơi sụp xuống, đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm nốt ruồi trên má Dụ Phồn.
Dụ Phồn mở một trò chơi ngẫu nhiên trên điện thoại ra gϊếŧ thời gian. Mấy giây sau, cậu lạnh lùng nói, “Quay đầu ra chỗ khác, ngủ đi.”
Trần Cảnh Thâm nói: “Sợ cậu đi mất.”
“…” Quá lười nói nhảm với ma men, Dụ Phồn bấm vào rắn săn mồi, “Nếu đi thì đã đi từ lâu rồi.”
Trần Cảnh Thâm yên lặng hai giây như đang nghĩ ngợi.
Sau khi suy nghĩ, hắn cảm thấy cũng hợp lý, vì vậy nhắm mắt lại giữ nguyên tư thế ấy mà thϊếp đi.
Kết thúc một màn chơi, Dụ Phồn nhìn chằm chằm giao diện tính điểm, tay phải buông ra rồi nắm lại, đầu ngón tay bấm mạnh vào nơi khi nãy bị môi chạm vào hằn lên vết trăng non mờ mờ.
Cậu thoáng nhìn sang bên.
Sắc đỏ trên mặt Trần Cảnh Thâm đã vơi, mái tóc ướt rối lòa xòa trên trán, ngón tay gập lại đặt trên cặp sách bên cạnh, đường cong vai lưng nhấp nhô nhịp nhàng theo hơi thở.
Người hắn cao dài, ngồi ngủ ở bàn ghế cửa hàng tiện lợi trông rất chật chội.
Mỗi giờ giải lao sau tiết học thứ hai vào buổi sáng, học sinh trong lớp ai cũng nằm bò ra bàn tranh thủ thời gian ngủ bù, chỉ có mình Trần Cảnh Thâm ngồi thẳng tắp, thi thoảng lại xoay xoay cây bút, lúc thả lỏng người nhất cũng chỉ nhấc cánh tay lên xoa huyệt thái dương.
Một người như vậy, giờ đây lại ngồi cuộn người trong cửa hàng tiện lợi ghé đầu lên cặp sách mà ngủ.
Điện thoại reo lên mấy tiếng gọi hồn Dụ Phồn về.
[Vương Lộ An: Học sinh giỏi thế nào rồi? Đệt, vừa nãy tao loáng thoáng thấy mấy ly cậu ấy uống đều là rượu ngoại, nhưng mà ánh đèn mờ quá nên cũng không nhìn rõ lắm.]
[–: Vẫn bình thường.]
[–: Chắc vậy.]
[Vương Lộ An: …Mày đừng làm tao sợ.]
[Vương Lộ An: Sao mày chưa quay lại nữa? Vẫn chưa đưa đến nhà à? Tả Khoan nhân lúc mày không ở đây đang thông đồng với mấy đứa lớp nó chuốc rượu tao này, mau mau về đây hộ giá!]
Người bên cạnh hơi động đậy, có lẽ vì không thoải mái, cánh tay khẽ dịch đi.
Ngón tay Dụ Phồn tạm dừng hai giây trên màn hình điện thoại, gõ chữ.
[–: Không về nữa.]
[–: Mày tự cầu phúc đi.]
Trần Cảnh Thâm nằm mười phút thì dậy.
Việc đầu tiên là hắn liếc mắt nhìn xung quanh một lượt như xác định cậu còn ở đây không, sau đó chầm chập ngồi thẳng người dậy, từ tốn sửa lại cổ áo một chút, thò tay vào trong chiếc cặp sách mình đã gối đầu từ nãy đến giờ.
Nghe thấy tiếng động, Dụ Phồn không buồn ngẩng lên: “Còn khó chịu không?”
“Vẫn hơi.” Nói xong, Trần Cảnh Thâm còn thấp giọng ho một tiếng.
“…”
Tại sao càng ngủ lại càng mong manh thế này?
Dụ Phồn cứng rắn nói: “Thế ngủ tiếp đi.”
“Không ngủ.” Trần Cảnh Thâm đáp, “Ngủ nữa thì không kịp.”
Làm gì mà không kịp, không phải còn hơn nửa tiếng đồng hồ nữa sao?
Dụ Phồn quét mắt nhìn đồng hồ treo tường rồi khó hiểu quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Trần Cảnh Thâm rút một đề thi toán trong cặp ra.
Dụ Phồn nhíu mày: “Cậu làm cái gì đấy?”
“Bài tập về nhà hôm nay.”
“…”
Bên ngoài cửa sổ sát đất người đến người đi, mọi người xung quanh sàn nhảy ăn vận lộng lẫy, lúc đi ngang qua đều không khỏi ngạc nhiên ngó nhìn tờ đề thi.
Cũng giống như học sinh thể dục lớp 11-8, suốt đời Dụ Phồn không muốn đặt chân tới cái KTV này lần nào nữa.
Cậu đang cân nhắc xem có nên đổi sang chỗ khác ngồi không, Trần Cảnh Thâm bỗng dừng bút, giơ tay xoa nhẹ hai mắt.
Ánh đèn trong góc cửa hàng tiện lợi mờ mờ, Trần Cảnh Thâm ngồi lười nhác, chữ viết trên giấy nháp cẩu thả hơn ngày thường nhiều.
Nếu tối nay Trần Cảnh Thâm không tới đây, hẳn rằng hắn đã làm xong đống bài tập về nhà đơn giản này lâu rồi, có lẽ giờ phút này đang ngồi trên bàn học có đèn bàn làm những bộ đề thi đua khiến người ta nhìn thôi cũng đau đầu.
Vậy nên, vì sao lại đến?
“Trần Cảnh Thâm.” Dụ Phồn biếng nhác mở miệng.
“Ừm.”
“Giờ tôi không còn giống như hồi lớp bảy nữa, đúng không?”
Ngón tay Trần Cảnh Thâm hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn cậu.
Ánh mắt chạm nhau, trên mặt Dụ Phồn vẫn không có biểu cảm gì, nói tiếp.
“Tôi không biết cậu có đam mê đặc biệt gì mà lại thích… để ý đến một đứa ngay cả nhảy xa cũng không xong. Nhưng hiện tại, dù là ngoại hình, tính cách hay bất kì cái gì khác, tôi cũng đã khác xa khi ấy.”
Trần Cảnh Thâm trầm mặc nhìn cậu, dường như suy ngẫm lời cậu nói.
“Giờ tôi rất kém cỏi, sau này sẽ chỉ càng kém cỏi hơn. Nhớ lần ở tiệm trà sữa trước hôm khai giảng không? Tôi nói thật, cậu nhìn tôi một cái, tôi chỉ muốn đánh cho cậu một trận.”
“Tôi không phải người mà cậu thích khi ấy nữa, cậu có hiểu rõ không?”
Người bên cạnh vẫn chẳng có tiếng động.
Dụ Phồn cảm thấy hẳn là lời nói của mình có tác dụng rồi, đoán chừng một người bình thường nghe được những câu như vậy cũng sẽ thấy sợ hãi.
Nếu cậu là Trần Cảnh Thâm, hẳn giờ đã xách cặp bỏ chạy lấy người rồi, có khi còn gọi điện thoại xin giáo viên đổi chỗ, thậm chí là chuyển lớp luôn.
Dụ Phồn cụp ngón tay lại, không biết vì sao, cậu bỗng thấy muốn hút thuốc.
Cậu định đứng dậy ra quầy mua.
“Lúc ấy ở cổng trường có nhiều người nhìn cậu như vậy,” Trần Cảnh Thâm bình tĩnh nói, “tại sao cậu chỉ muốn đánh tôi?”
“…”
Thứ trọng điểm kì quặc gì thế này?
“Chắc tại trông cậu thiếu đòn nhất.” Dụ Phồn lạnh nhạt đáp.
Trần Cảnh Thâm nghiêng mặt đi, tay xoay xoay bút.
Chỉ trong giây lát ấy, dường như Dụ Phồn đã nhìn thấy khóe môi hắn hơi cong lên.
?
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ, Trần Cảnh Thâm đã quay đầu lại.
“Cậu từng lên tầng năm bao giờ chưa?” Hắn chợt hỏi.
Dụ Phồn hơi sửng sốt: “Cái gì…”
“Từ hành lang bên ngoài lớp số một nhìn xuống có thể thấy cửa nhà vệ sinh tầng ba.” Trần Cảnh Thâm nói, “Cậu thường hút thuốc ở đó.”
“…”
“Tôi không thích lên phát biểu. Nhưng buổi chào cờ đầu tiên năm lớp mười, cậu đứng trên sân khấu cầm một tờ giấy trắng tinh rồi bịa ra bản kiểm điểm, lúc bịa còn cười ba lần.
“…” Trình độ viết của cậu đúng là không xứng để lên phát biểu.
“Sau đó mỗi lần giáo viên tìm, tôi đều đồng ý.”
“…”
“Năm lớp mười cậu chơi bóng rổ với học sinh lớp khác, tôi đứng ngoài phòng học theo dõi toàn bộ trận đấu. Sau khi chiến thắng, vì có một người chơi bẩn làm Vương Lộ An chấn thương chân, cậu đã hẹn thằng đó vào nhà vệ sinh đánh một trận.”
“…??”
Trần Cảnh Thâm nói, giọng đều đều: “Cậu không kém đi. Lên cấp ba, tôi vẫn thích ——”
Hắn còn chưa dứt lời, miệng đã bị người kia bịt chặt.
Rặng hồng ửng rõ rệt dần dần kéo dài từ mang tai đến hai má, Dụ Phồn nhíu mày trừng mắt: “Mẹ nó cậu… Đừng nói nữa.”
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài ngày càng nhiều người vào trong, tim Dụ Phồn tập nhanh hơn cả khi đánh nhau, hai vai vội vã nhấp nhô, hơi buông tay ra.
Trần Cảnh Thâm vừa mấp máy môi, Dụ Phồn lại trở tay bịt miệng hắn.
Lần này che vội quá, lòng bàn tay cậu vô tình chạm phải môi hắn. Hình ảnh người kia nắm tay mình hôn lên trong căn phòng khi nãy chợt lóe qua trong đầu, cậu lập tức rụt tay về như bị điện giật.
“Cậu còn dám nói thêm lần nào.” Hơi thở Dụ Phồn run run, cậu bật thốt, ” Đời này tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa.”
Nói xong, Dụ Phồn ngu người.
Cậu vừa nói cái đéo gì vậy?
Đây không phải cách nói của học sinh tiểu học sao?
Khuôn mặt lạnh lùng đỏ lên, cậu cắn răng gằn từng chữ một bổ sung: “Ý tôi là tôi sẽ đánh cậu không còn nói chuyện được nữa.”
Trần Cảnh Thâm không hé răng.
Dụ Phồn: “Gật đầu.”
Trần Cảnh Thâm nghịch cây bút trong tay, trầm mặc gật đầu.
Dụ Phồn nhìn hắn chằm chằm, sau khi chắc chắn rằng Trần Cảnh Thâm không nói nữa, cậu gõ mạnh lên tờ bài trên bàn: “Im miệng, làm đi.”
Suốt nửa tiếng sau đó, Dụ Phồn như con ốc sên chui trong vỏ không ngẩng đầu lên lần nào.
Chưa bao giờ cậu chơi rắn săn mồi kém đến vậy.
Con rắn trên màn hình bị cậu dẫn rẽ trái ngoặt phải, đường nào cũng đυ.ng phải con rắn lớn hơn, chưa đầy hai phút đã bị loại.
Chờ mỏi mòn mới hết thời gian học phụ đạo của Trần Cảnh Thâm, cậu tắt trò chơi đi một cách mạnh bạo.
“Cất đồ đi.” Cậu nói, “Về nhà.”
Trần Cảnh Thâm nhìn cậu, hắn viết một dòng chữ lên giấy nháp rồi dịch tới trước mặt Dụ Phồn.
– Tôi nói chuyện được không?
Rõ là ấu trĩ.
Dụ Phồn đút hai tay vào trong túi: “Không được.”
Cậu ném cả người và cặp vào trong xe taxi.
Trước khi đóng cửa xe, cậu hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn cúi người xuống lần nữa lạnh lùng dặn dò: “Bác tài, cậu ấy say rượu, lái xe từ từ thôi.”
–
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe lùi vυ"t về sau như đèn cù.
Xe taxi chạy thẳng tới khu biệt thư cao cấp sang trọng có giá nhà ngất ngưởng nhất Nam Thành.
Tới nơi, tài xế không kìm được lòng liếc mắt quan sát bên trong. Nơi đây tấc đất tấc vàng, mỗi hộ là một biệt thự cửa cách sân riêng.
Tài xế quay đầu lại, nói: “Cậu nhóc, tới nơi rồi…”
Người phía sau ngồi rất ngay ngắn, ánh mắt tỉnh táo, nào có vẻ gì là đã say.
Trần Cảnh Thâm bình tĩnh liếc nhìn bộ đếm giờ, trả tiền xuống xe trước ánh mắt sửng sốt của tài xế: “Cảm ơn.”
Mười giờ đêm, căn biệt thự sang trọng tối đen như mực bị cây cối rậm rạp bao phủ không có lấy một hơi thở của sự sống, như thể đã lâu lắm rồi chẳng có người ở.
Cánh cổng sắt đen ngòm chầm chậm đẩy ra như cái miệng rộng ngoác đẫm máu.
Trần Cảnh Thâm vừa đóng cửa lại chuồng chó nằm bên phải sân lập tức phát ra âm thanh đầy phấn khởi: “Gâu gâu gâu ——”
Trần Cảnh Thâm tiện tay ném cặp sách lên ghế đá, đi đến chuồng chó cởi dây xích.
Phồn Phồn lập tức bổ nhào lên người hắn.
“Gâu gâu gừ ——”
“Nhỏ tiếng thôi.” Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng vỗ nó hai cái, “Ngồi xuống.”
“Gâu!”
Một tay Trần Cảnh Thâm đặt trên đầu con chó, tay còn lại lấy điện thoại từ trong túi ra, khởi động máy.
Màn hình điện thoại lập tức nhảy ra hơn ba mươi tin nhắn mới ——
[Mẹ: Sao con vẫn chưa về nhà?]
[Mẹ: Con đi đâu rồi?]
[Mẹ: Dì để bữa tối của con trong tủ lạnh đấy.]
[Mẹ: Con về nhà chưa? Mẹ không thấy con trong máy theo dõi.]
[Mẹ: Mẹ đã kiểm tra máy theo dõi rồi, mấy ngày nay con tan học về muộn hơn trước nhiều.]
…
Trần Cảnh Thâm gập ngón tay đóng từng tin nhắn một.
Hắn không bật đèn, khoảng sân vườn tối đen như mực. Hắn trầm mặc ngồi trong bóng đêm, dù Phồn Phồn có cọ như thế nào cũng không hề mở miệng.
Không biết qua bao lâu, hắn lại lấy điện thoại ra, bấm vào phần mềm vừa mới tải xuống không lâu, gửi tin nhắn cho bạn bè được ghim ngay đầu tiên.
[S: Tôi về đến nhà rồi.]
Tên tài khoản “-” lập tức biến mất, trở thành “Đang nhập…”
Hai phút sau, vẫn “đang nhập.”
Trần Cảnh Thâm xoa lông Phồn Phồn, động tác có phần qua loa, Phồn Phồn lập tức bất mãn sủa ư ử.
Năm phút sau, “Đang nhập” biến mất, một chữ lạnh căm nhảy ra từ khung thoại bên kia.
[–: Biến.]
Trần Cảnh Thâm nhìn chữ này mấy giây, bỗng nhiên cúi đầu khẽ cong khóe môi.