Chương 7: May y phục

Đến thời gian cơm trưa, đáy lòng Diệp Hoan đã bình tĩnh lại. Cố Hoành Xuyên giới thiệu người hầu trong biệt thự cho hắn, không ngoại lệ đều là Beta không mẫn cảm với tin tức tố. Có người là có cơ hội, nói chung tốt hơn so với bị khóa trong phòng tối, Diệp Hoan tự trấn an mình.

“Ta muốn cái gì đều có thể nói sao?” Diệp Hoan vừa ăn vừa hỏi, lúc này trên bàn cuối cùng cũng không có salad rau.

“Ân, nói với quản gia là được.”

“Vậy ngươi lúc nào trở về?” Diệp Hoan nghiêng đầu xem gã, giống tân nương ngóng trông trượng phu về nhà.

“Ta tận lực mỗi ngày 7 giờ tối trở về bồi em, quản gia mỗi ngày đều sẽ báo cáo hành trình của em cho ta.” Cố Hoành Xuyên tâm tình rất tốt trả lời hắn.

Được rồi, thật là đổi cho hắn cái kim ốc khác, cũng coi như là được như ý nguyện.

Từ lúc chuyển nhà, mỗi ngày nghe quản gia hội báo Diệp Hoan hành trình trở thành một đại lạc thú của Cố Hoành Xuyên, bởi vì Diệp Hoan thật sự quá có thể lăn lộn.

“Chủ nhân, hôm nay Diệp thiếu nói đồ gỗ trong phòng hư rồi, muốn đem bàn ghế đều đổi đi. Tôi đã mua theo phân phó của cậu ấy, tiền lưu lại đều đã xài hết, cần ngài lại khai một bút.”

“Chủ nhân, hai ngày nay Diệp thiếu nói muốn nuôi cẩm lý sau phòng, chúng tôi suốt đêm đào cái ao nhỏ sau viện cho cậu ấy.”

“Chủ nhân, Diệp thiếu chê chúng tôi chọn cẩm lý khó coi, lại phóng sinh toàn bộ vào hồ non bộ phía trước. Cậu ấy còn nói thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, bàn ghế mới mua đầu gỗ tốt, muốn sửa lò sưởi âm tường.”

“Chủ nhân…”

Điện thoại hội báo của lão quản gia lại gọi đến. Mấy ngày nay Diệp Hoan vẫn luôn thử năng lực cực hạn của quản gia. Mặc kệ Diệp Hoan đưa ra yêu cầu xảo quyệt như thế nào, lão quản gia đều có thể đem một đội thủ hạ tự tay làm thỏa đáng cho hắn. Một tuần, Diệp Hoan vẫn chưa thấy gương mặt đó tức giận bao giờ. Nhưng lần này trong giọng nói của quản gia cư nhiên khó được mang theo điểm khó xử.

“Ông nói.”

“Diệp thiếu nói muốn làm gấp mấy bộ quần áo mới.”

Này tính việc gì khó? Cố Hoành Xuyên kinh ngạc quản gia cư nhiên bị việc nhỏ như vậy làm khó.

“Ta không cần trang phục.” Giọng nói ngang ngược của Diệp Hoan vang lên trong ống nghe. Đây là lần đầu tiên Diệp Hoan gọi điện thoại cho gã, nam nhân đang vùi đầu trong một đống văn kiện không khỏi buông bút, tâm tình vui sướиɠ nói chuyện với hắn.

“Em nhưng thật ra sẽ lăn lộn, ngày hôm qua em một hai phải quản gia đều thiêu, khói xông đến toàn bộ mặt tường đều đen, còn phải suốt đêm quét sơn một lần nữa cho em. Bọn họ không chê phiền toái em cũng không chê ồn ào đến hoảng.”

“Ta liền thích náo nhiệt, ngươi lại không bồi ta.” Bên kia điện thoại quả nhiên tính trẻ con của thiếu niên càn quấy.

“Được, hôm nay 5 giờ ta liền trở về bồi em.” Cố Hoành Xuyên không khỏi nhẹ giọng.

“Ta muốn may quần áo! Không cần đồ làm sẵn, quần áo ta trước nay đều là đặt làm.”

Ngụ ý là Cố Hoành Xuyên gã không bản lĩnh, ủy khuất tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé.

“Em muốn quần áo cửa hàng nào?”

“Cẩm tú phường cách mười tám dặm, Nam Yên Trai phố Hoài Nam, Khúc Ninh Xuân sam các, Cẩm y lâu thành tây …”

“Em đây là làm quần áo? Không phải đang gọi món ăn với ta?” Cố Hoành Xuyên chậm rì rì bọc hắn.

“Ta mặc kệ, ngươi uy salad quá tốt, ta gầy không ít. Ta muốn thợ may phải tự mình đến đây thiết kế cho ta.” Nói xong bang một tiếng treo điện thoại.

Cố Hoành Xuyên cười với điện thoại ra tiếng, Diệp Hoan muốn chơi với gã, gã liền bồi hắn.

Hai giờ sau, năm chế y sư xuất sắc nhất K thị đều bị đưa đến biệt thự giữa núi. Diệp Hoan ở trong phòng khách trống trải chọn lựa vải dệt kiểu dáng, thuận miệng hỏi:

“Làm phiền các vị sư phó bôn ba. Không biết các vị trùng hợp thế nào lại tới cùng lúc vậy?”

“Không mệt không mệt, có thư ký cầm một cái hắc cầu tới đón chúng ta, mở ra không gian. Không ngờ mới vừa đi chưa được vài bước liền cùng tụ tập ở ngoài cửa.”

Ý tứ là bọn họ căn bản cũng không biết đường này đi như thế nào.

“Ân, Cố tiên sinh làm việc chính là giảng hiệu suất.” Diệp Hoan không nóng không lạnh mà cảm thán một câu.

Mấy sư phó không dám nói tiếp. Nửa tháng này, K thị lưu truyền không ít tin đồn nhảm nhí Diệp gia và Cố gia đột nhiên đối đầu với nhau. Có người nói Cố thiếu ham sắc đẹp cường thủ hào đoạt giam lỏng Diệp Hoan. Cũng có người nói là Diệp Hoan không màng lễ pháp cùng Cố thiếu hàng đêm pha trộn chọc giận gia chủ Diệp gia. Còn có mấy tin đồn nói mấy lời đồn đãi đó đều là Cố gia cố ý thả ra, chính là vì nhiễu loạn Diệp gia… Nhìn Diệp Hoan tinh thần khá tốt trước mắt, mọi người đều sờ không chuẩn rốt cuộc là tình huống nào.

“Diệp thiếu, hơn nửa tháng nữa tuần lễ thời trang ở B quốc sẽ bắt đầu, năm nay lại không thấy Diệp phu nhân mời lão phu du lịch đâu.” Cuối cùng vẫn là sư phó nhiều tuổi nhất ở đây Trương Bằng mở miệng. Ông làm quần áo cho Diệp gia 20 năm, cơ hồ là nhìn Diệp Hoan lớn lên.

“Có lẽ là gần đây chuyện phiền toái nhiều không có thời gian đi. Còn phải làm phiền Trương sư phó gửi mấy quyển tạp chí tới Diệp gia cho mẫu thân ta giải trí.”

“Được, mấy ngày trước vào phủ làm trang phục hè, ta thấy phu nhân gầy ốm rất nhiều, vẫn nên để tâm.”

Nghe đến đó, khói mù trong mắt Diệp Hoan chợt lóe rồi biến mất, lại tiếp tục giống như không có việc gì hỏi chuyện vải dệt.

“Làm phiền Trương sư phó, ta nửa tháng này ở biệt thự này thưởng xuân, sắp sang hè rồi mới nhớ tới làm quần áo. Mắt thấy muốn đi du lịch, không có bộ đồ mới cũng không tốt. Trương sư phó trên tay còn nhiều hàng tồn không? Giúp ta sửa một chút, chiều nay trước 5 giờ gửi cho ta được không? Nhan sắc kiểu dáng ta đều viết trên giấy.”

Chờ trở lại tiệm, Trương Bằng mới dám mở tờ giấy Diệp Hoan đưa, phát hiện Diệp Hoan muốn lại là một bộ sườn xám.