Chương 6: Kim ốc tàng kiều

Sau khi kết thúc tình sự, Cố Hoành Xuyên lại đưa Diệp Hoan về phòng ngủ. Ngoài phòng ngủ vĩnh viễn là một mảnh đen nhánh. Trong phòng không có đồng hồ, Diệp Hoan vô pháp nắm rõ thời gian trôi đi. Có khi hắn cảm thấy đã qua một tháng, có khi lại cảm thấy chỉ mới qua một hai ngày.

Hắn chỉ có thể lấy số lần Cố Hoành Xuyên tới xem hắn miễn cưỡng tính ra thời gian. Cảm giác bị giam cầm càng ngày càng tăng, trên sinh lý vô pháp kháng cự Cố Hoành Xuyên, trên tâm lý cũng từng chút hỏng mất, hắn cần đánh vỡ cục diện bế tắc này.

Từ sau lần làʍ t̠ìиɦ kịch liệt ở phòng sách, Cố Hoành Xuyên không tiến vào trong hắn lần nữa. Nhưng nam nhân luôn mang theo hương rượu nhàn nhạt tới gần âu yếm thân thể hắn, chờ Diệp Hoan động tình liền để Diệp Hoan khẩu giao cho gã. Hoặc là có khi dứt khoát cái gì đều không làm, nam nhân vội xong công việc mỏi mệt trở lại bên người hắn, đơn thuần đem hắn ôm vào ngực tìm kiếm an ủi.

Nhưng Diệp Hoan lại cố ý không đi đón ý nói hùa Cố Hoành Xuyên. Cho dù nam nhân ở trên giường dùng thủ đoạn bỉ ổi uy hϊếp hắn, sau khi chấm dứt tình sự hắn liền không để ý nam nhân, giả bộ ngủ, cố ý bày ra một bộ càng ngày càng tuyệt vọng, giống đóa hoa không thấy ánh mặt trời đang dần khô héo.

Diệp Hoan rõ ràng cảm nhận được Cố Hoành Xuyên nóng nảy. Gã mang cho hắn ngày càng nhiều sách, thường muốn nói chuyện với hắn đều bị Diệp Hoan có lệ cho qua.

Lần này Cố Hoành Xuyên lại mang đến cho hắn rất nhiều sách, tưởng hống hắn mở cà vạt cho gã, cùng gã tác hôn. Tối nay trên người nam nhân nồng nặc mùi thuốc lá và rượu hỗn tạp, tựa hồ mỏi mệt hơn so với bình thường. Gã một bên trêu đùa, một bên nhẹ nhàng khẩy vành tai Diệp Hoan, nơi đó hiện đang đeo một cái khuyên màu đen nho nhỏ.

Diệp Hoan nhạy bén phát giác nam nhân nôn nóng sắp tới điểm giới hạn, hắn đùa nghịch cà vạt Cố Hoành Xuyên vài cái, đột nhiên mở miệng hỏi:

“Cố tiên sinh, bộ xiêm y ta mặc hôm sinh nhật đâu?”

Cố Hoành Xuyên thấy hắn chủ động đáp lời, tâm tình không tồi hôn trán Diệp Hoan, lười biếng trả lời:

“Ngày ấy sau khi em ngất xỉu ta cởϊ qυầи áo cho em tiện tay xé rồi. Lúc trước đối em tự an ủi, trên bộ đồ đó còn dính không ít đồ của ta đâu. Thế nào? Hoan Nhi muốn mặc?”

“Không muốn.” Diệp Hoan bĩu môi, ra vẻ giận dỗi, “Lâu như vậy rồi, tàng kiều còn phải cho cái kim ốc đâu, Cố thiếu ngài liền bộ đồ đều không cho ta.”

“Em mặc bộ hồng y đó khiêu vũ xác thật câu nhân.”

Mắc câu. Diệp Hoan thừa thắng xông lên: “Ta nhưng sẽ không chỉ khiêu vũ đâu.”

Hắn ném cà vạt xuống đất, ngồi lại trên giường nhấc chân đá đá cẳng chân nam nhân, “Ba tấc nơi này của ngài ta đặt chân đều ngại cộm.”

“Cố ý kích ta sao, muốn ra ngoài như thế?” Cố Hoành Xuyên cúi người, dùng miệng nhẹ nhàng cọ xát môi Diệp Hoan, trong giọng nói nghe không ra tâm tình tốt xấu.

“Ân. Ngươi không ở buồn đến hoảng.” Diệp Hoan thấp giọng nỉ non, hai người hơi thở ái muội hỗn tạp bên nhau, Diệp Hoan chớp lông mi giống cánh bướm câu nhân.

Cố Hoành Xuyên hung hăng hôn môi Diệp Hoan một cái, kéo Diệp Hoan cùng nằm xuống: “Ca ca liền ăn này một bộ, em ngoan ngoãn ngủ với ta một giấc, ngày mai ca ca mang em đổi địa phương.”

Diệp Hoan không hé răng, chỉ nghĩ Cố Hoành Xuyên lại muốn trêu đùa hắn. Cố Hoành Xuyên lại không có động tác tiếp theo, ôm Diệp Hoan vào ngực nhẹ nhàng vỗ lưng Diệp Hoan, trong chốc lát thế nhưng đã ngủ.

Thật đúng là ngủ một giấc? Diệp Hoan líu lưỡi, hắn vốn dĩ chuẩn bị tâm lý không tránh khỏi phải bị thao lộng một phen, lại không thành tưởng tiếng sấm mưa to điểm nhi tiểu. Hắn dùng ngón tay chọc chọc mày nam nhân trong lúc ngủ cũng nhăn lại, càng thêm cảm thấy tâm tư Cố Hoành Xuyên khó dò.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Diệp Hoan thấy mình một người ở trên giường, nghĩ thầm miệng Alpha quả nhiên là quỷ gạt người. Cố Hoành Xuyên cũng chỉ có những lời này là thật sự.

Hắn tâm tình không vui thay áo tắm dài xuống giường tìm sách, lại không nghĩ nam nhân đang ngồi trong phòng khách uống cà phê, thấy hắn tỉnh liền vẫy tay kêu hắn đi qua.

“Lại đây ăn bữa sáng. y phục mới cho em, mặc xong chúng ta liền xuất phát.”

“Thật sự?” Diệp Hoan vẫn không quá tin, luôn cảm thấy Cố Hoành Xuyên còn có ý khác.

“Thật sự. Em ăn nhiều rau như vậy, cũng nên đi ra ngoài phơi nắng, đừng làm trở ngại dinh dưỡng hấp thu.” Cố Hoành Xuyên dù bận vẫn ung dung mà đem một chén salad đẩy đến trước mặt Diệp Hoan.

Diệp Hoan trong lòng trợn trắng mắt, từ lần hắn vì thử tính tình nam nhân nói mình không ăn trứng gà, Cố Hoành Xuyên liền cố ý một ngày ba bữa đều cho hắn một chén lớn rau xanh salad, còn một hai phải nhìn chằm chằm hắn ăn xong, ăn đến mặt Diệp Hoan đều phải tái rồi.

Ăn xong bữa sáng, hắn thay áo sơ mi quần dài mà Cố Hoành Xuyên chuẩn bị, rõ ràng cảm giác được quần tuy vừa người áo sơ mi lại lớn không ít.

“Em mặc quần áo của ta quả nhiên không tồi.” Cố Hoành Xuyên tâm tình sung sướиɠ trên dưới đánh giá Diệp Hoan, nhìn tiểu công tử bất mãn phi gã một tiếng.

Tin ngươi tà nha, Diệp Hoan thầm mắng trong lòng, nhắm mắt đi theo Cố Hoành Xuyên ra cửa.

Xuyên qua một vùng dày đặc hắc ám, Diệp Hoan kinh ngạc phát hiện mình bị Cố Hoành Xuyên đưa tới trước một biệt thự nhỏ, cách đó không xa là một mảnh ao trong xanh. Đang lúc tháng tư thời tiết tốt, giữa núi oanh phi yến vũ, nhất phái sinh cơ.

“Ta đưa em vào.”

Cố Hoành Xuyên nắm tay Diệp Hoan đi vào trong phòng, biệt thự cũng không phong bế như trong tưởng tượng của Diệp Hoan. Trong phòng có một cửa sổ sát đất lớn, nóc nhà có một cửa sổ bằng pha lê ở mái, giữa phòng trải thảm, trừ bỏ chiếc dương cầm màu đen đặt trước cửa sổ sát đất, trong phòng khách chỉ để một bộ sô pha mềm mại màu trắng kiểu Tây ở trước lò sưởi âm tường.

“Còn muốn thêm cái gì thì nói với ta, hết thảy đều tùy theo ý thích của em.”

“Ta về sau có thể đi dạo bên hồ không?”

“Có thể, chỗ này tùy em đi lại.”

Diệp Hoan đứng trước cửa sổ sát đất, thái dương ấm áp chiếu lên người làm hắn thiếu chút nữa rơi lệ.

“Ta thích cây dương cầm này.” Giá cầm là kích cỡ hắn quen dùng, Diệp Hoan cũng lười nghĩ đến sao Cố Hoành Xuyên lại biết.

Cố Hoành Xuyên ngồi trước đàn, mở nắp ra đàn lên. Gã chỉ pháp nhàn thục, âm phù nhẹ nhàng ở dưới ngón tay khớp xương rõ ràng của gã chảy xuôi. Lúc bị khóa ở trong phòng, dưới ánh đèn tối tăm trên ngũ quan thâm thúy của Cố Hoành Xuyên luôn mang theo một mảnh khói mù, hiện giờ ánh mặt trời chiếu vào mặt gã làm gã thoạt nhìn giống nam nhân anh tuấn người người muốn tiếp cận. Diệp Hoan ngồi xuống bên cạnh gã, đuổi kịp tiết tấu đàn lên.

“Thích sao?” Đàn xong một khúc , nam nhân nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu.

“Thích.” Diệp Hoan nhẹ giọng đáp lại. Trong ánh dương ấm áp, hắn thậm chí sinh ra một loại ảo giác năm tháng tĩnh hảo.