Chương 27: Tán tỉnh ( cốt truyện )

Một hồi gia biến của Cố gia làm cho cả thương giới lo lắng đề phòng, vào lúc vô số phú thương quyền quý đều nhìn chằm chằm Cố gia, xe Diệp gia công khai chạy đến trước đại môn dinh thự Cố Hoành Xuyên. Làm người ta ngoài ý muốn chính là, lần này Diệp gia không phải tới tính sổ mà là tới giảng hợp. Càng làm cho người ta mở rộng tầm mắt chính là, lúc Cố Hoành Xuyên hành động không tiện tạm không ra khỏi cửa, đại biểu gã xử lý các hạng đàm phán chính là khoảng thời gian trước cùng gã dây dưa không rõ, tin tức hương diễm bay đầy trời con trai độc nhất Diệp gia Diệp Hoan.

Mọi người bị loạt động tác này của Cố Hoành Xuyên làm cho không hiểu ra sao, thậm chí còn có người bịa đặt nói Cố Hoành Xuyên là sắc lệnh trí hôn, khi tuyệt vọng bị Diệp gia bắt được nhược điểm cái gì cũng có thể thử. Nhưng thật ngồi vào bàn đàm phán, người sáng suốt đều không thể không tán thưởng bước cờ tuyệt diệu này của Cố Hoành Xuyên.

Diệp Hoan xuất hiện tỏ vẻ Cố Hoành Xuyên đã liên thủ với Diệp gia, để Diệp Hoan đàm phán cho thấy là Diệp gia phối hợp Cố Hoành Xuyên, chỉ cần là tài nguyên Cố Hoành Xuyên muốn, Diệp gia đều ở trong phạm vi khả năng cho phép duy trì, cấp đủ mặt mũi cho Cố Hoành Xuyên.

Cố Hoành Xuyên ở trong việc làm ăn vốn là hỗn đến hô mưa gọi gió, ích lợi lui tới thâm hậu. Chỉ đổ thừa gã làm người sẽ không giấu mối, hiện giờ vô ý xuống ngựa, những cái đó sống chết mặc bây cũng bất quá là muốn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, cho Cố Hoành Xuyên một chút giáo huấn.

Diệp Hoan nhìn thấu rõ ràng, hắn gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, nên làm hắn tự mình hạ bậc thang cho người ta, không thể làm hắn cũng vui vẻ đánh thái cực với người đó, đánh một gậy cho một quả táo chơi đến thuần thục. Cuối cùng kết quả đạt thành tuy nói đều thiên hướng Cố Hoành Xuyên, nhưng so với tư thái nhất châm kiến huyết không lưu một chút tình cảm của Cố thiếu, Diệp thiếu rõ ràng càng khiến người ta thích hơn.

“Diệp thiếu không biết đã cho ông chủ của chúng tôi nợ tình bao nhiêu người.” Văn Lương đi theo nói như thế.

“Ba nhà máy Kim gia không thể làm, Bạch gia gần nhất đang định xử lý hàng hóa đọng lại trong tay …”

Cho dù bên ngoài Diệp Hoan trường tụ thiện vũ như thế nào, hắn cũng chỉ là người truyền lời, chân chính chế định chính sách vẫn là trước mắt Diệp Hoan vẻ mặt nghiêm túc lật xem hợp đồng Cố Hoành Xuyên.

“Ba nhà máy Kim gia vẫn luôn hao tổn, lần này không bằng bán một nhân tình đưa cho ngân hàng Thụy Khắc, cho bọn họ ngừng một trận thiếu tới phiền chúng ta.” Diệp Hoan nhẹ giọng thương lượng với Cố Hoành Xuyên.

“Không được.” Nam nhân ngữ khí quyết tuyệt. Gã từ đống hợp đồng ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Hoan nhíu mày, trong lòng mềm nhũn, mở miệng giải thích.

“Căn cứ tình báo của ta, Kim gia sở dĩ vẫn luôn không buông tay ba nhà máy phía bắc biên giới, rất có khả năng là bởi vì bọn họ đang tìm một số thứ.”

“Dầu mỏ?” Diệp Hoan cả kinh.

“Dầu mỏ, mỏ than, khí thiên nhiên… Mặc kệ là cái gì, chúng ta đều phải bảo hạ chúng, tuyệt đối không thể cho ngân hàng Thụy Khắc.”

Cố Hoành Xuyên ánh mắt lăng lệ, đèn bàn chiếu sáng sườn mặt gã, khắc ra hình dáng kiên nghị.

“Được, nghe ngươi.” Diệp Hoan nhìn đến có chút mơ hồ, trong chuyện sinh ý càng giao thủ với Cố Hoành Xuyên, càng dễ dàng bị tầm nhìn của gã thuyết phục. Cũng vì Cố Hoành Xuyên nhìn được quá xa, mới luôn dễ dàng khiến người khác hiểu lầm.

“Ngươi hẳn là nên nói chuyện với các đối tượng hợp tác nhiều hơn.” Diệp Hoan hảo ngôn khuyên bảo.

“Một câu hai câu nói không rõ, giải thích một đống với bọn họ quá phiền toái.”

“Kia Cố tiên sinh thật có kiên nhẫn với ta.” Nói chuyện công lâu, Diệp Hoan cũng nổi tâm tư nói giỡn.

“Không phải em cầu ca ca ôn nhu với em chút sao?” Cố Hoành Xuyên cũng thả hợp đồng cùng Diệp Hoan tán tỉnh, “Được sủng ái em, bằng không chúng ta tài hai không, hảo không thê lương a.”

Diệp Hoan nhe răng, đứng dậy phân phó hạ nhân bưng canh hôm nay lên.

“Gãy chân miệng cũng không thể ít nói chút?” Hắn đẩy chén canh đến trước mặt Cố Hoành Xuyên, “Nhanh uống.”

Cố Hoành Xuyên thấy hắn nhìn chằm chằm chén canh, cảm thấy có chút kỳ quái.

“Em sẽ không hạ thuốc sổ cho ta đi…”

Một ngụm canh vào miệng, Cố Hoành Xuyên hơi sửng sốt. Canh không có mùi lạ nào, thậm chí có thể nói nhạt đến không hương vị, cũng không phải tiêu chuẩn nhất quán của đầu bếp trong nhà.

“Uống ngon không?” Diệp Hoan tao đến hoảng, hắn biết Cố Hoành Xuyên nhất định đã nhìn ra, chưa biết chừng lại muốn trêu đùa hắn.

“Uống ngon.” Cố Hoành Xuyên lại không tiếp tục trêu đùa, nghiêm túc uống xong một ngụm canh cuối cùng mới mở miệng, “Vết thương của ta không đáng ngại, ít ngày nữa là tốt rồi. Nhưng thật ra làm phiền vị đầu bếp mới này vì ta làm thứ mình không am hiểu, cẩn thận đừng để tay bị thương.”

“Đã biết, lần sau không cho hắn làm.” Diệp Hoan moi xuống tay tâm âu khí.

“Đừng a. Bỏ thêm chút muối, ca ca còn có thể uống thêm hai chén.”

Diệp Hoan đằng đứng dậy tạm biệt Cố Hoành Xuyên, lại dây dưa bị ăn phỏng chừng không phải canh trong chén.