Chương 26: Thổ lộ tình cảm ( cốt truyện )

Lúc Diệp Hoan tỉnh lại phát hiện mình đang gối lên khuỷu tay Cố Hoành Xuyên, xúc cảm cơ bắp rắn chắc ấm áp kề sát bên mặt truyền đến, cho hắn một loại cảm giác an bình.

“Tỉnh?”

Giọng nói trầm thấp của Cố Hoành Xuyên từ đỉnh đầu truyền đến, Diệp Hoan ngẩng đầu, thấy tơ máu trong mắt nam nhân.

“Ngươi không ngủ?”

“Ân, nghĩ chút việc.”

Cánh tay bị hắn gối giật giật, Cố Hoành Xuyên đem xiềng xích treo ở đầu giường lại đây.

“Ngươi muốn giam ta lại?” Ngữ khí Diệp Hoan không phập phồng quá lớn, tự nhiên như đang thảo luận với Cố Hoành Xuyên sáng nay ăn gì.

“Ân.” Cố Hoành Xuyên hôn hôn trán Diệp Hoan, cúi đầu nhìn thẳng mắt Diệp Hoan, “Cho ta nhốt em lại được không?”

Trong mắt gã dày đặc tìиɧ ɖu͙© cùng khống chế dục quá mức trần trụi, giống một con sư tử tùy thời động. Diệp Hoan bị gã nhìn đến lưng một trận tê dại, cầm lòng không đậu liếʍ liếʍ môi.

“Đừng nhốt ta được không.”

Diệp Hoan vươn tay vòng lấy eo Cố Hoành Xuyên, vùi đầu vào cổ nam nhân, thanh âm lười biếng.

“Làm nũng cũng vô dụng.”

Tay Cố Hoành Xuyên theo xương sống Diệp Hoan một đường vuốt ve xuống, ngừng trên xương cùng, vừa lòng cảm thụ run rẩy rất nhỏ dưới lòng bàn tay.

“Ân… Ta đây không thích ngươi.” Diệp Hoan làm bộ tiếc hận thở dài, “Cố thiếu đã đánh mất cơ hội tốt, thật là quá không cao minh.”

“Lại hù ta đâu.” Cố Hoành Xuyên véo véo mặt Diệp Hoan, “Em luôn bảo ta không nói một câu thiệt tình, rõ ràng em mới là người ỷ vào tình cảm của người khác làm xằng làm bậy hỗn trướng đồ vật. Hai tháng, nói không chừng em còn xem ca ca là nhân tình đâu.”

“Cố Hoành Xuyên, ngươi lúc trước đã định liệu ta sẽ đi.”

“Đúng vậy.”

“Cho nên ngươi muốn khóa ta lại.”

“Đúng vậy.”

“Vậy ngươi bằng cái gì cho rằng, ta đi rồi chính là không thích ngươi?” Diệp Hoan trong ngữ khí mang cười.

Cố Hoành Xuyên không đáp lời, cau mày, tựa hồ không quá lý giải ý của Diệp Hoan.

“Cố tiên sinh, ngươi không giống những người ta đã từng gặp.” Diệp Hoan từ cần cổ Cố Hoành Xuyên ngẩng đầu lên đối diện nam nhân, “Ngươi đẹp, thông minh, thậm chí những lúc đương nhiên mạo phạm người khác đều làm ta cảm thấy thú vị. Ngươi thật sự rất hợp phẩm vị của ta, ta sẽ rất tự nhiên mà thích ngươi.”

“Nhưng ngươi không tin ta.” Diệp Hoan nhăn mũi tiếp tục nói, “Ngươi không tin chim bay cả ngày ở bên ngoài sẽ tự nguyện trở lại l*иg sắt, cho nên từ lúc bắt đầu ngươi liền chỉnh chút đồ vật bát nháo làm ta bay không ra.”

Hắn duỗi tay xoa mặt Cố Hoành Xuyên.

“Cố Hoành Xuyên, ngươi chán ghét đồ vật vô pháp khống chế?”

“Đúng vậy.” Cố Hoành Xuyên hạ mí mắt, không nhìn thẳng Diệp Hoan.

“Ta có lẽ là người ngươi vô pháp khống chế nhất, vậy ngươi chán ghét ta sao?”

“Không.” Cố Hoành Xuyên ngước mắt, nói với mình cũng nói với Diệp Hoan, “Ta thích em nhất.”

“Chim sẽ không về l*иg, nhưng nó sẽ cam tâm tình nguyện trở về tổ của mình.” Diệp Hoan cười rạng rỡ, thân mật dùng mũi cọ cọ chóp mũi Cố Hoành Xuyên, “Đối xử với ta ôn nhu một chút, để ta càng hiểu ngươi hơn một chút, dùng tâm của ngươi xây cho ta một cái ổ, để ta cùng ngươi đối mặt với tương lai không yên ổn phía trước, được không?”

Lúc từ “Được” tràn ra từ cổ họng, Cố Hoành Xuyên bất đắc dĩ phát hiện mình lại lần nữa bị Diệp Hoan dắt mũi. Gã quá khát vọng tình cảm của Diệp Hoan, liền tính không có tin tức tố, gã cũng cam tâm tình nguyện bị đánh cho tơi bời.

Gã thậm chí tự mình giúp Diệp Hoan mặc tốt quần áo tiễn hắn đi. Trước khi đi gã nghe Diệp Hoan nói:

“Cố tiên sinh lần sau tới gặp ta nhớ đi cửa chính, có thể gặp hay không thì nói sau.”

Hành, Cố Hoành Xuyên cắn răng, cậy sủng mà kiêu hỗn trướng đồ vật.