Chương 20: Xấu hổ ( cốt truyện )

Một phen lời nói của Hải Luân nữ sĩ làm Diệp Hoan thâm chấp nhận. Hắn vốn kế hoạch phản khống chế Cố Hoành Xuyên, nhưng Cố Hoành Xuyên hành vi không ấn lẽ thường ra bài cùng thình lình xảy ra động dục kỳ làm hắn rối loạn đầu trận tuyến. Chỉ cần đối mặt hắn, Cố Hoành Xuyên giống như luôn dễ dàng lâm vào cực đoan, một chút tia lửa là có thể khiến cho lửa cháy lan ra đồng cỏ, thật sự quá không ổn định quá mức nguy hiểm.

Miệng vết thương trên cổ ẩn ẩn đau, hắn giơ tay xoa băng gạc thật dày nơi đó. Ở dưới tình huống chạm vào là nổ ngay như vậy, Cố Hoành Xuyên thế nhưng buông tha chính mình…

Nhận thấy bản thân cư nhiên còn sẽ mềm lòng với Cố Hoành Xuyên, Diệp Hoan nhanh chóng đè nén cảm giác nguy hiểm này xuống. Ông trời thật vất vả cho hắn lợi thế cạnh tranh bình đẳng với Cố Hoành Xuyên, hắn không có lý do gì lại ép dạ cầu toàn.

“Ta sẽ nhanh chóng an bài thí nghiệm dị năng cho cháu, bên Cố Hoành Xuyên ta cũng không thể vẫn luôn từ chối hắn, nên gặp vẫn phải gặp, nếu cháu chuẩn bị tốt ta cho hắn vào nhé?” Sau khi Hải Luân nữ sĩ làm xong kiểm tra thân thể thường ngày thì hỏi Diệp Hoan.

“Cô cho hắn vào đi.” Tuy rằng vào cũng không biết nói gì.

Cửa bị đóng rồi lại bị mở ra, Diệp Hoan quay đầu nhìn thấy Cố Hoành Xuyên đang cúi đầu đi vào.

“Em… Có khỏe không?” Cố Hoành Xuyên đứng lặng trước giường hồi lâu mới ách giọng mở miệng, trong thanh âm mang theo điểm thật cẩn thận.

“Còn tốt.”

Diệp Hoan cũng không biết phải trả lời gã thế nào. Hắn nhìn ra được Cố Hoành Xuyên thực mỏi mệt, âu phục nhăn dúm dó, hốc mắt phiếm hồng, râu mấy ngày không xử lý. Hắn chưa từng thấy Cố Hoành Xuyên chật vật như vậy. Muốn Diệp Hoan hiện tại trở mặt phát hỏa hắn cảm thấy rất không thú vị, Cố Hoành Xuyên buông tha hắn là thật , Cố Hoành Xuyên lo lắng cho hắn cũng là thật, nhưng bảo Diệp Hoan lập tức bày ra gương mặt tươi cười đón chào làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh cũng không phải tính hắn, hai người liền như thế lúng ta lúng túng trầm mặc.

“Ta lần sau sẽ chú ý.” Cuối cùng vẫn là Cố Hoành Xuyên đánh vỡ trầm mặc trước.

Lần sau? Diệp Hoan cảm thấy đầu mình lại đau, cư nhiên còn sẽ có lần sau? Xem ra hắn tát một cái vẫn không thể hoàn toàn đánh tỉnh Cố Hoành Xuyên, hắn hẳn là nghĩ biện pháp đánh Cố Hoành Xuyên một trận mới đúng. Nam nhân này thật sự quá quật, tuyệt đối không thừa nhận sai lầm của mình, thậm chí sẽ không… Sẽ không xin lỗi hắn một câu.

“Mong rằng Cố tiên sinh thủ hạ lưu tình, mệnh Diệp mỗ ta cũng không lớn bao nhiêu.” Diệp Hoan lạnh lùng mở miệng.

“Nói bừa cái gì!” Cố Hoành Xuyên vì hắn tự nguyền rủa tức giận đến phát run, giơ tay lau mặt gian nan mở miệng, “Ta sẽ không lại thương tổn em.”

Ai… Diệp Hoan thở dài trong lòng, coi như Cố Hoành Xuyên có tiến bộ đi.

“Tính, ta cũng không thể bắt ngươi như thế nào, không có lần sau đi.” Diệp Hoan một lần nữa vùi mình vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh nhìn Cố Hoành Xuyên, “Ngươi mấy ngày không ngủ rồi?”

“Ba ngày, sợ em xảy ra chuyện vẫn luôn không dám ngủ.”

Cố Hoành Xuyên dùng tay chống trán nhìn Diệp Hoan, cảm thấy cử chỉ trẻ con của hắn làm mình nhìn thế nào đều không đủ.

“Ai, ngươi nói chúng ta hà tất lại thế này đâu. Dù sao ta cũng trốn không thoát.” Bệnh nặng một hồi, Diệp Hoan từ thân đến tâm đều lộ ra một cổ vô lực, hắn củng củng trong chăn, chăn thực nhẹ thực lớn, hắn cảm thấy như không.

“Lại đây.” Diệp Hoan lười biếng mở miệng.

“Ân?” Cố Hoành Xuyên nhất thời không minh bạch Diệp Hoan nói chính là cái gì.

“Lại đây.” Diệp Hoan vỗ vỗ gối đầu, “Cố tiên sinh cùng ta ngủ một giấc, làm Liễu Hạ Huệ một hồi, chuyện này liền cho qua.”

Nói xong Diệp Hoan liền nhắm hai mắt lại, hắn quá mệt mỏi, không muốn lại đi tính kế quá nhiều.

Trong phòng trầm mặc chốc lát, âm thanh tất tất tác tác thoát y truyền đến, không bao lâu Diệp Hoan đã bị ôm vào ngực Cố Hoành Xuyên. Có mùi thuốc thực trọng, nhưng không có mùi rượu, một tia cũng không có, Diệp Hoan mê mê hoặc hoặc cảm thụ được.

“Em hận ta sao?” Cố Hoành Xuyên vỗ lưng Diệp Hoan, thực nhẹ hỏi.

“Không đến nỗi.” Nhưng cũng không đến nỗi yêu ngươi. Diệp Hoan trở mình, dựa lưng vào ngực Cố Hoành Xuyên tìm một tư thế thoải mái cuộn tròn ở trong lòng gã.

Vừa không đến nỗi hận, cũng không đến nỗi yêu. Cố Hoành Xuyên làm hắn tâm động, lại luôn dưới một khắc tự tay hủy diệt phân tâm động đó. Giống hiện tại cái ôm này, ấm áp, săn sóc, thậm chí làm hắn cảm thấy đáng tin cậy. Nhưng chỉ cần Cố Hoành Xuyên muốn, gã tùy thời có thể đem mình bóp chết trong mộng.