Chương 19: Trốn tránh ( cốt truyện )

“Diệp Hoan… Diệp Hoan…”

Trong bóng tối vô tận, bên tai Diệp Hoan truyền đến tiếng kêu như có như không.

Hắn thử đứng dậy, nhưng không khí trong bóng đêm nặng tựa ngàn cân, đè lên người hắn mang đến cảm giác trầm trọng hít thở không thông.

“Diệp Hoan…”

Tiếng kêu lại lần nữa truyền đến, nhưng thanh âm lại không phải của chỉ một người.

Ai? Hắn mở miệng muốn hỏi, lại chỉ có thể thở ra một ngụm nhiệt khí vẩn đυ.c. Yết hầu giống như nuốt một ngụm cát, khô khốc, đau đớn, lại làm người ta thấy buồn nôn.

Cảm giác hít thở không thông càng ngày càng nặng, trong thân thể tựa hồ có một đoàn hỏa, trong bóng đêm thiêu đốt hắn.

“Diệp Hoan…”

Đừng kêu. Những thanh âm đó càng ngày càng gần, càng ngày càng nhiều, oanh đến đầu óc phát trướng.

“Hắn thơm quá…”

“Ân!”

Có bàn tay chạm vào hắn, dính nhớp, lạnh băng, như một con rắn bò lên thân thể nóng bỏng của hắn.

“Bắt lấy hắn… Bắt lấy hắn!”

Không, không cần! Những thanh âm đó càng ngày càng ồn ào, càng ngày càng cuồng nhiệt, tay chạm lên người hắn càng ngày càng nhiều, mang theo đủ loại hơi thở…

“Tránh ra! A!”

Hắn dùng hết sức lực toàn thân giơ tay muốn đuổi những hơi thở khiến người buồn nôn đó đi, thủ đoạn lại bị một bàn tay đột nhiên bắt lấy.

“Diệp Hoan.”

Những âm thanh ồn ào khác đột nhiên thối lui, thế giới hắc ám chỉ còn lại một giọng nói trầm thấp lạnh băng, là Cố Hoành Xuyên.

“Diệp Hoan, nghe lời.”

Nam nhân mệnh lệnh không mang theo cảm tình tiến vào lỗ tai, hắn liền xương cốt đều bắt đầu run rẩy lên.

“Ngươi muốn… Làm cái gì?”

Lại tới nữa, tối hôm đó ở hành lang cảm giác sợ hãi bị bức bách hoàn toàn vô pháp nhúc nhích lại lần nữa đánh úp lại.

“Diệp Hoan, để ta đánh dấu em.”

Hương rượu nùng liệt tràn ngập toàn bộ không gian, không lưu chút không khí nào cho hắn hô hấp. Cố Hoành Xuyên mệnh lệnh như thể đương nhiên, gã khống chế hắn, hắn hẳn là con mồi trời sinh của gã.

Không, không được. mảnh nhỏ ký ức nhanh chóng hiện lên trong đầu. Ở phía sau sư trưởng mình kính trọng nhất tằng tịu với Cố Hoành Xuyên, trong cảm giác thẹn và kɧoáı ©ảʍ thình lình xảy ra động dục, giống như cẩu vẫy đuôi lấy lòng…

“Cút ngay!”

Cảm giác khuất nhục mãnh liệt làm Diệp Hoan bùng nổ, tin tức tố vẫn luôn va chạm trong thân thể đột nhiên nổ tung.

“A!”

Cùng với một tiếng kinh hô, người trên giường bừng tỉnh dậy, Diệp Hoan ngồi ở trên giường không nhịn được mà thở dốc.

Lưng hắn hoàn toàn bị mồ hôi ướt nhẹp, quần áo ướt lộc cộc dính vào trên người làm hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng cổ khô nóng trong mộng cũng đã vô tung vô ảnh. Xuống giường tắm rửa một cái thôi, Diệp Hoan nghĩ.

Hắn sờ soạng mở đèn đầu giường ra, phát hiện mình hẳn là ở trong phòng bệnh, hơn nữa là bệnh viện của Hải Luân nữ sĩ. Khi còn nhỏ từng ở chỗ này tiếp thu trị liệu, Diệp Hoan rất quen thuộc bệnh viện này.

Hắn đứng dậy xuống giường, khi đi ngang qua gương to lại cả kinh không dám nhúc nhích, trong gương không có bóng dáng của hắn.

Đã chết? Không, không đúng, hắn có thể chạm vào đồ vật. Diệp Hoan đem trán để trên mặt kính lạnh băng, cưỡng bách bản thân bình tĩnh.

Hô hấp chi gian, vị khói xông nhàn nhạt quanh quẩn bên người hắn. Hắn phát hiện chính mình đang phóng thích tin tức tố. Là dị năng? Tình cảnh này làm Diệp Hoan không khỏi nhớ tới trạng thái của mình khi thức tỉnh lúc trước, có vài phần tương tự tình huống trước mắt.

Hắn chậm rãi thu hồi tin tức tố, phát hiện bóng dáng trong gương dần dần rõ ràng lên. Quả nhiên như thế.

“Lộng đát.”

Hắn còn định tiếp tục thử, chỗ khoá cửa lại truyền đến tiếng bị chuyển động.

“Cháu tỉnh?” Một giọng nữ truyền đến, là bác sĩ Helen.

“Cháu xảy ra chuyện gì?”

“Cháu hôn mê ba ngày!” Hải Luân nữ sĩ bang một cái đem bệnh án chụp ở trên giường, thanh âm cất cao, “Tin tức tố hỗn loạn, sốt cao không lùi, chúng ta vẫn luôn cấp cứu cho cháu. Quả thực chính là hồ nháo!”

Diệp Hoan có chút không biết làm sao, Hải Luân nữ sĩ là bác sĩ của hắn cũng là lão sư dạy hắn dị năng, lần này chính mình gây ra họa, hắn thật sự không còn mặt mũi đối diện vị lão sư này.

“Nằm xuống.” Hải Luân nữ sĩ trừng mắt nhìn hắn một cái, tìm một bộ quần áo cho hắn.

“Cháu không hỏi xem Alpha của cháu ở đâu sao?” Hải Luân nữ sĩ ngữ khí mang châm chọc hỏi.

“…Cháu bị vĩnh cửu đánh dấu ạ?” Diệp Hoan càng ngày càng bất kham.

“Không có.” Nhắc tới chuyện này liền phiền lòng, Hải Luân nữ sĩ lại đột nhiên vỗ ván giường, “Hồ nháo! Cố Hoành Xuyên ôm cháu trực tiếp xông vào bệnh viện, trên cổ cháu tất cả đều là huyết, tin tức tố càng là hỗn loạn mất khống chế, toàn bộ bệnh viện bị hai người giảo đến gà chó không yên. Hắn còn không biết xấu hổ hồng mắt tới cầu ta cứu cháu! Hắn thiếu chút nữa gϊếŧ cháu, còn dám tự mình ôm cháu chạy đến trước mặt ta!”

“Cháu thật sự không hiếu kỳ hắn thế nào sao?” Helen mắng to một hồi bình phục tâm tình, quay đầu lại hỏi Diệp Hoan

Nhìn thấy ánh mắt Diệp Hoan phi lóe, Helen phát giác vài phần không thích hợp.

“Theo lý mà nói, đã trải qua lâm thời đánh dấu mãnh liệt như vậy, Omega sẽ không tự giác mà đi tìm Alpha của mình, nhưng cháu hỏi cũng không hỏi một tiếng. Diệp Hoan, cháu xảy ra chuyện gì?”

Diệp Hoan đem tình huống dị năng mới của mình nói cho Hải Luân nữ sĩ, lão sư dạy dị năng của hắn biểu tình càng ngày càng nghiêm túc, cuối cùng nhìn hắn thở phào nhẹ nhõm.

“Thì ra là thế, cháu đây là hoàn toàn thức tỉnh rồi.” Hải Luân nữ sĩ vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Hoan trấn an hắn, “Lúc cháu phân hoá tao ngộ tình huống quá mức hỗn loạn, ta vẫn luôn hoài nghi cháu cũng không hoàn toàn thức tỉnh dị năng. Rốt cuộc nếu là không có dược vật mà ta làm ra, cháu hoàn toàn tương đương với bị phế bỏ.”

“Nếu phán đoán của ta không sai, dị năng của cháu một nửa là ảnh hưởng người khác, một nửa kia là che giấu chính mình. Dị năng như thế mới có thể bảo hộ cháu tốt nhất.”

“Cố Hoành Xuyên cưỡng chế đánh dấu kích phát ý thức tự bảo hộ cường liệt nhất của cháu, thế là cháu che giấu một nửa kia dị năng cũng thức tỉnh. Nhưng là cháu bây giờ còn có một khu tiềm thức lầm.”

Hải Luân nữ sĩ thở dài, trìu mến mà sờ sờ đầu tóc Diệp Hoan.

“Cháu là vì tránh né Cố Hoành Xuyên mới thức tỉnh, cho nên cháu không đề cập tới hắn. Nhưng Diệp Hoan, tránh né chỉ có thể tạm thời. Cháu có được phân tiềm lực đó, đi ảnh hưởng hắn, thuần phục hắn, khống chế hắn, dị năng của hắn đối với cháu có hiệu lực trăm phần trăm, ta tin tưởng dị năng của cháu đối với hắn cũng giống nhau.”

“Diệp Hoan, vĩnh viễn đừng khuất phục dưới gông xiềng, vĩnh viễn không cần lại như vậy tới gặp ta.”