Chương 17: Du lịch ( cốt truyện )

Khi cát đất gió đại mạc hỗn loạn thổi qua gương mặt, Diệp Hoan vẫn hoảng hốt như cũ. Sáng hôm nay hắn còn ở biệt thự trong núi uy phù dung điểu mới vừa đến, tới giữa trưa trước mắt đã là một mảnh cát vàng mênh mang. Giữa trưa cơm nước xong hắn đang tính toán đến bên hồ đi tiêu thực, kết quả Cố Hoành Xuyên nói dẫn hắn đi nhìn cảnh sắc khác.

Từ nhỏ sinh hoạt ở lâm viên Diệp Hoan chưa từng gặp qua cảnh tượng thô bạo lại tráng lệ như vậy.

Trong sách viết đại mạc cô yên, đất bồi sa mạc lần đầu tiên đi vào trong hiện thực của hắn. Nhìn thấy có thương lữ cưỡi lạc đà ở trạm dịch nghỉ chân cách đó không xa, hắn cũng không màng cái gì ôn nhu thuận theo giả tượng, hưng phấn lôi kéo Cố Hoành Xuyên đi qua muốn sờ lạc đà.

Cố Hoành Xuyên thấy hai tròng mắt hắn sáng ngời, trên mặt là bộ dạng vui sướиɠ khó được, tự nhiên là Diệp Hoan nói cái gì chính là cái gì.

Cưỡi lạc đà xong, Cố Hoành Xuyên lại mang Diệp Hoan đi xem bích hoạ. Cố Hoành Xuyên không tin giáo, đối những điển cố tôn giáo đó cũng hiểu biết không sâu. Diệp Hoan đối này đó lại thuộc như lòng bàn tay, nếu không phải Cố Hoành Xuyên lôi kéo hắn, hắn có thể ở trước một bức hình người giải thích nửa giờ.

“Sao ngài lại muốn mang em tới nơi này?” Xem xong bích họa, Diệp Hoan còn có chút đắm chìm trong hưng phấn, trong thanh âm đều là nhảy nhót cùng không tự giác thân cận.

“Trong khoảng thời gian này thấy em không mấy vui vẻ, chọn cho em cái kỳ quan dị cảnh xem.” Cố Hoành Xuyên vỗ vỗ đầu Diệp Hoan, làm hắn không cần quá khiêu thoát.

“Ngài đã tới nơi này? Là Văn Lương đưa chúng ta tới?”

“Là Văn Lương đưa chúng ta tới, nhưng ta chưa từng tới.”

“Nguyên lai Cố tiên sinh không chỉ mượn hoa hiến phật, còn phùng má giả làm người mập học đòi văn vẻ.”

Diệp Hoan đã lâu mới có tâm tư trêu đùa Cố Hoành Xuyên, trên mắt đuôi lông mày đựng đầy dương dương tự đắc. Chọc đến Cố Hoành Xuyên duỗi tay véo mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Thật cho là ca ca ta chưa hiểu việc đời đâu? Địa phương ta đi qua em còn chưa đếm hết đâu.”

“Chỗ nào đâu? Pháo hoa liễu hẻm, Tần lâu Sở quán?”

“Nếu em muốn…” Cố Hoành Xuyên bất đắc dĩ xoa xoa gương mặt hắn bị véo hồng, “Ta dẫn em đi xem tuyết Tây Lĩnh, hoa Trường An, mang em đi Tàng Kiều, nhìn nơi ta đã học, được không?”

Diệp Hoan quay mặt đi né tránh đôi mắt thâm tình của nam nhân, thính tai lại không biết cố gắng mà đỏ lên.

Cùng nhau ở đại mạc xem mặt trời lặn, Diệp Hoan đã tận hứng. Vốn tưởng rằng phải bị Cố Hoành Xuyên kéo về đi ngủ, kết quả nam nhân lại nói dẫn hắn đi tham dự một bữa tiệc. Nếu không phải vừa mới tận mắt nhìn thấy thái dương rơi xuống từ phía tây, Diệp Hoan đều cảm thấy chính mình là đang nằm mơ.

Hắn đi theo Cố Hoành Xuyên vào phòng khách sạn, không dám tin tưởng nhìn người ngồi ở bên trong.

“Lão sư?!”

Đỗ Sanh chống quải trượng đứng lên, Diệp Hoan vội vàng đi lên đỡ.

“Còn hành, xem ra con cũng không tệ lắm.” Đỗ lão tiên sinh đầu tiên là nhìn kỹ ái đồ của mình, vừa lòng gật gật đầu, lại quay đầu hướng Cố Hoành Xuyên giơ giơ cằm, xem như chào hỏi qua.

“Ta chăm đương nhiên không tồi, sao có thể nhọc ngài lo lắng. Sao hôm nay ngài lại tới?”

“Cố tiên sinh tổ cục.” Đỗ Sanh hừ lạnh một tiếng, “Tự mình đăng bốn lần môn tới mời ta, náo đến phiền liền tới đây.”

“Ngài xem ngài lười, mặt mũi ta đều không cho.” Diệp Hoan biết lão sư đang bất bình thay mình, chạy nhanh hoà giải hai người.

Hắn lại đi tiếp đón Cố Hoành Xuyên nhập tòa, nhẹ giọng cảm tạ nam nhân. Cố Hoành Xuyên hôm nay tính tình cực kỳ tốt, trước mặt người ngoài cấp đủ mặt mũi cho Diệp Hoan.

Diệp Hoan vừa muốn ngồi xuống, cửa phòng lại mở ra. Diệp Hoan ngẩng đầu vừa thấy, buột miệng thốt ra một tiếng “Ca ca”.

“Hoan Nhi.” Đỗ Nguyệt Minh bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Hoan, duỗi tay vỗ vỗ vai hắn, thân mật nói, “Nửa năm không gặp, giống như cao hơn chút.”

Người tới ôn tồn lễ độ, đúng là con trai Đỗ Sanh Đỗ Nguyệt Minh.

“Chào Cố tiên sinh.” Đỗ Nguyệt Minh tiến lên cùng Cố Hoành Xuyên chào hỏi. Cố Hoành Xuyên mặt vô biểu tình mà ừ một tiếng xem như đáp lại.

“Ai, Diệp Hoan sao cậu giờ mới đến. Tôi đã lượn hai vòng trong hoa viên bên ngoài.” Một giọng nói hơi mang vẻ tuỳ tiện xông tới, vào cửa liền xoay quanh Diệp Hoan.

“Tôi nói với cậu, Cố Hoành Xuyên kia tự mình viết thiệp tới mời tiểu gia ta. Nếu không phải vì gặp cậu tôi cũng lười phản ứng gã. Có chúng ta ở đây, tên hỗn đản kia sao dám bắt nạt cậu, tôi cảm thấy cậu còn được đó a?”

Tôi cảm thấy cậu bị thiếu tâm nhãn. Diệp Hoan nghe bạn từ nhỏ Khâu Dạ Bạch ríu rít liền đau đầu, quay đầu cho Cố Hoành Xuyên một ánh mắt áy náy.

Cố Hoành Xuyên tựa hồ biết Khâu Dạ Bạch chính là đức hạnh này, vẫy vẫy tay ý bảo không thèm để ý. Kêu phục vụ sinh tới gọi chút đồ ăn Diệp Hoan bình thường thích ăn.

“Đỗ Nguyệt Minh mới từ Đôn Hoàng trở về, có mang lễ vật cho cậu không?”

Mấy người ăn xong mở miệng nói chuyện phiếm. Khâu Dạ Bạch thấy không khí có chút nặng nề, đầu óc vừa chuyển suy nghĩ chuyển đề tài.

Diệp Hoan lắc đầu, đảo mắt nhìn Đỗ Nguyệt Minh.

“Lần trước bồi đại sứ D quốc đi qua một lần, thấy không ít kinh Phật bản tốt nhất mới vừa thu hồi tới. Đều sao chép hảo, em tùy tiện chọn.”

Diệp Hoan một trận dạ dày đau, nghĩ cơm này ăn đến độ không biết nên vui hay nên buồn.

“Ta đi ra ngoài rít điếu thuốc, mọi người từ từ nói chuyện.” Cố Hoành Xuyên đứng dậy ra ngoài ban công. Diệp Hoan nghĩ nghĩ đổ ly trà cùng đi ra ngoài.

“Hôm nay gió cát lớn, ngài uống nhiều nước. Ta nói vài câu rồi về nhà với ngài.”

Cố Hoành Xuyên thấy bộ dạng lấy lòng sợ gã tức giận của Diệp Hoan, cũng không định giở tính tình với hắn. Vẫy vẫy tay bảo Diệp Hoan trở về, tự mình đi đóng cửa kính ban công.

Gã hút thuốc nhìn trong phòng, không nghĩ tới Đỗ Nguyệt Minh cũng vừa trở lại.

Diệp Hoan và Đỗ Nguyệt Minh lớn lên với nhau từ nhỏ, hứng thú yêu thích khá giống nhau, Đỗ Nguyệt Minh còn vào bộ ngoại giao… Nghĩ đến Diệp Hoan lúc trước kêu tiếng “Ca ca” kia, Cố Hoành Xuyên hút mạnh một ngụm yên ngăn chặn bực bội trong lòng.

Trong phòng Đỗ Nguyệt Minh ngồi rất gần Diệp Hoan, Diệp Hoan một bộ tập mãi thành thói quen. Cửa kính cách âm không tốt, Cố Hoành Xuyên cẩn thận nghe có thể nghe được Đỗ Nguyệt Minh an ủi Diệp Hoan: “Trước kia khó vậy không phải đều qua? Có chúng ta ở đâu, đừng sợ.”

Diệp Hoan ngoan ngoãn gật đầu đáp vâng, hắn đứng dậy chia trái cây cho mọi người lại bị cái bàn vướng ngã, Đỗ Nguyệt Minh tự nhiên đỡ eo hắn.

Cố Hoành Xuyên mở cửa kính ra, trong phòng tràn ngập một chút hương khí nhàn nhạt mát lạnh, là tin tức tố của Đỗ Nguyệt Minh.

“Diệp Hoan, lại đây.” Cố Hoành Xuyên đen mặt, gọi Diệp Hoan ra ban công, duỗi tay kéo bức màn.