Chương 16: Hạc ( cốt truyện )

Tiến vào tháng 5, trong núi nhiều mưa, Diệp Hoan thường xuyên không thể ra cửa du ngoạn. Hắn cảm thấy nhàm chán, liền ngồi ở trước cửa sổ sát đất, một đầu một đầu ngâm thơ. Cố Hoành Xuyên có một lần nhìn thấy, cơ hồ hoài nghi Diệp Hoan đem tất cả thơ về đầu hạ đều ngâm một lần.

“Liễu đình phong tĩnh người miên ngày, ngày miên người tĩnh phong đình liễu…”

Diệp Hoan ngồi đối diện cửa sổ, lười biếng phe phẩy quạt ngâm thơ, đem mỗi chữ đều kéo thật dài, giống như sắp ngủ rồi.

“Ở chỗ này ngủ sẽ cảm lạnh.” Cố Hoành Xuyên ngồi phía sau đem hắn ôm lên, cằm đặt ở đỉnh đầu hắn, “Em chỗ nào tới nhiều thơ vậy? Trí nhớ thật tốt.”

“Trước kia không được ra khỏi cửa, liền thích ngâm thơ chơi.” Giọng Diệp Hoan không nóng không lạnh. Hắn nhìn chằm chằm hoa thược dược ngoài cửa sổ bị mưa xối ướt nhẹp, mơ mơ màng màng cảm thấy chính mình trở về khi còn nhỏ.

Khi đó hắn vừa mới thức tỉnh, hỗn loạn ở Thiên Sơn cư khiến cha mẹ hắn sợ không nhẹ. Hắn không có cách nào khống chế tin tức tố của mình, người khác ngửi được tin tức tố của hắn phản ứng cũng rất lớn. Diệp Cẩn Chi chỉ có thể xây cho hắn một tiểu viện ở chỗ sâu nhất hành lang.

Bạn cùng lứa tuổi phần lớn cũng sắp tiến vào kỳ phân hoá, không có người dám tới thăm Diệp Hoan. Hắn bị ngăn cách trong tiểu viện, cả ngày dựa vào việc đọc sách qua ngày. Có đôi khi hắn xem hết sách rồi, sách mới lại chưa đưa tới. Hắn chán đến chết, liền ngâm thơ chống cự cô độc.

Vô số ban đêm, hắn nhìn cẩm lý trì ngoài cửa sổ, một quyển, hai quyển, ba quyển … Còn là tiểu hài tử hắn không biết mệt mỏi đọc sách. Trong phòng sách càng xếp càng cao, càng đôi càng tễ. Lúc sách hắn cuối cùng có thể chạm được trần nhà, mẫu thân vọt vào phòng, ôm hắn nhẹ giọng khóc nức nở. Nàng nói cho hắn, hắn có thể đi ra ngoài.

“Nếu không gặp được ta, Hoan Nhi sẽ đi nơi nào?” Cố Hoành Xuyên nhìn hắn phát ngốc, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.

“Sẽ đi nơi nào…” Ngoài cửa sổ hết mưa rồi, Diệp Hoan có chút vui vẻ đứng lên.

“Cố tiên sinh, tuyết Tây Lĩnh, hoa Trường An, cảnh đẹp Tây Hồ, thậm chí là pho tượng lớn ở New York, giáo đường phong cách Gothic ở Châu Âu, còn có người nơi đó, tri thức nơi đó em đều muốn đi xem, đi tìm hiểu.”

“Kia sau khi lớn lên thì sao? Từng nghĩ muốn đảm nhiệm chức vụ gì chưa?”

Diệp Hoan cúi đầu cười, dùng ngón tay gãi gãi mặt, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

“Em vốn dĩ… Em vốn dĩ học từ Đỗ Sanh tiên sinh. Nếu không có gì ngoài ý muốn, vốn nên tiến vào bộ ngoại giao rèn luyện. Quân tử pháp trời cao tráng kiện, vận chuyển không thôi chi tượng, mà không ngừng vươn lên, tiến đức tu nghiệp, mãi không dừng lại.”

Qua cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời một lần nữa tiến vào cửa sổ. Thiếu niên dáng người đĩnh bạt, thần thái phi dương, đứng dưới ánh mặt trời nói không nên lời chú mục.

Cố Hoành Xuyên nhìn hắn, như nhìn hạc giương cánh muốn bay. Gã muốn nhìn hắn khởi vũ, lại sợ hắn không bao giờ trở về.