Chương 8: Nhân vật phản diện bắt đầu rồi

Trans+beta: Chanh Dây

Vũ Văn nói đưa cô về đúng là đơn thuần đưa về, ngoại trừ hai câu bảo cô lên xe lúc đầu, cả một đoạn đường sau đó đều không nói thêm gì nữa.

Đến trước cửa ký túc xá, sau khi cô xuống xe anh lập tức lái xe đi thẳng, không nói nhiều thêm một chữ.

Cô sờ sờ mũi, xem ra Vũ Văn thật sự vì không muốn sinh viên của mình gây phiền toái nên mới đưa cô về.

Như vậy cũng tốt, cô có thể thấy thái độ lạnh lùng như băng của Vũ Văn đối với cô giống như người lạ, chắc là không tính toán chuyện tối đó rồi.

**

Úc Thược Thược cho rằng, việc Vũ Văn đưa cô về tối hôm đó chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng hiển nhiên cô đã nghĩ quá đơn giản.

Gần đây Văn Tuấn Khanh không có lịch trình gì vì thế hàng ngày cô chỉ cần đăng vài tấm ảnh, và lời tuyên truyền lên Weibo hậu viện hội và nhóm fan, đồng thời chuẩn bị thông cáo dùng cho chương trình tống nghệ, chớp mắt đã đến chủ nhật.

Sáng thứ bảy cô ra khỏi nhà đến siêu thị mua đồ, vừa mới ra khỏi ký túc không bao lâu đã bị hai người đàn ông mặc tây trang cản lại.

Người đàn ông đeo kính trong số đó mở miệng: "Là Úc tiểu thư sao? Tổng giám đốc của chúng tôi muốn gặp cô."

Gương mặt cô không biến sắc ôm tay hỏi: "Tổng giám đốc các anh là ai?"

Người đàn ông đeo kính lạnh lùng nói: "Úc tiểu thư không cần biết nhiều như vậy."

"Vậy tìm tôi có chuyện gì?"

Người đàn ông đeo kính: "Úc tiểu thư đi theo sẽ biết."

"Xin lỗi." Cô cười cười: "Tôi không muốn đi gặp người lạ."

Người đàn ông đeo kính chế nhạo một tiếng: "Úc tiểu thư nói như vậy chắc là vẫn chưa hiểu rõ địa vị của bản thân, cô không có quyền cự tuyệt, trừ phi cô không cần công việc hiện tại nữa, thậm chí là sau này cô sẽ không tìm được bất kỳ việc gì, nếu như cô đã chuẩn bị xong tâm lý thì có thể không đi cùng chúng tôi."

Cô hơi mím môi, những chuyện khác thì không nói, nhưng bảo cô từ bỏ công việc hiện tại đồng thời sau này không tìm được việc khác nữa coi như đã đánh vào điểm trí mạng của cô, đúng là tiền có thể ép chết cả anh hùng.

"Gặp mặt ở đâu?"

Người đàn ông đeo kính chỉ vào một quán cà phê ở góc đường: "Tổng giám đốc của chúng tôi chờ ở đó."

Úc Thược Thược: "Đi thôi."

Người đàn ông đeo kính nở nụ cười khinh bỉ, dường như đã đoán trước được cô sẽ đồng ý.

Anh ta đưa cô tới một phòng nhỏ trong quán cà phê: "Chung tổng, người đưa đến rồi."

Chung tổng?

Cô hơi trợn mắt lên, nam hai phản diện Chung Đình Thâm?

Một người đàn ông mặc tây trang ngồi cạnh cửa sổ, khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đường nét khuôn mặt tạm được nhưng khí chất âm nhu, khóe miệng rủ xuống, ánh mắt soi mói khiến người ta vừa nhìn đã thấy không thoải mái.

Người này là Chung Đình Thâm?

Vai phản diện muốn bỏ thuốc bạch nguyệt quang, muốn dùng quy tắc ngầm với Văn Tuấn Khanh?

Chẳng biết vì sao khi nhìn khí chất âm nhu cùng ngón tay nhỏ dài của đối phương, cô lại thấy nhân vật phản diện trong nguyên văn, hình như là.. thụ.

Trong cái vòng này khắp nơi đều là thụ, khó lắm mới kiếm được một tiểu công, Chung Đình Thâm là thụ cũng không có gì kỳ lạ, nhưng muốn dùng quy tắc ngầm với tiểu thụ Văn Tuấn Khanh kia đúng là khiến người ta có loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Huống hồ nhìn khí chất cao lãnh của bạch nguyệt quang, nói không chừng cũng là thụ kìa, ba tiểu thụ quấn vào nhau..

Không được không được, quá tục, cô không thể tiếp tục nghĩ nữa.

Chung Đình Thâm thấy ánh mắt của cô có hơi kỳ quái thì lập tức nhíu mày hỏi: "Cô nhìn gì?"

"Nhìn Chung tổng ngài lớn lên khá đẹp trai." Cô thuận miệng nịnh nọt.

Tuy cô không đọc hết quyển sách kia nhưng vẫn hiểu đại khái tính cách của Chung Đình Thâm, tính cách anh ta kiêu ngạo bảo thủ, ngoại trừ bạch nguyệt quang trong lòng thì không cho phép bất kỳ ai làm trái lời của anh ta.

Đối với người như thế, cứng rắn khẳng định là không thể, phải mềm yếu mới được.

Mặc dù là một tổng giám đốc đã định trước là sẽ tay trắng như trước khi anh ta lật xe, anh ta vẫn là tổng giám đốc, cô chỉ là một vai trợ lý mờ nhạt không có cách nào cứng rắn đối diện.

Quả nhiên sau khi cô nói xong sắc mặt của Chung Đình Thâm tốt hơn rất nhiều, dương dương tự đắc nâng cằm, giống như bố thí nói: "Ngồi đi."

Cô thong dong bình tĩnh ngồi xuống ghế đối diện.

Sau khi cô ngồi xuống, Chung Đình Thâm tỉ mỉ đánh giá cô một lần rồi lạnh lùng nói: "Cũng chỉ có thế."

Chẳng qua là da dẻ hơi trắng, đôi mắt hơi to một chút, mặc quần áo màu sắc tươi sáng để lộ ra khí chất sạch sẽ hoạt bát, có gì hiếm lạ đáng để Vũ Văn che chở.

Lần trước không cho anh ta gây sự với cô, lần này còn phát triển thành đưa cô về nhà, phải biết rằng Vũ Văn chưa từng đưa anh ta về!

Đúng là không thể nhịn mãi được.

Trong lòng Chung Đình Thâm đầy mùi dấm chua.

Úc Thược Thược có chút không hiểu đầu đuôi lời của anh ta, nhưng vẫn phụ họa: "Tổng giám đốc nói đúng lắm, tôi xác thức chỉ có như này."

Chung Đình Thâm nặng nề "hừ" một tiếng: "Cách xa Vũ Văn một chút."

Cô sửng sốt một hồi sau đó lập tức phối hợp trả lời: "Được."

Chung Đình Thâm không nghĩ cô phối hợp như vậy, tức thì có chút không biết nói gì, suy nghĩ một lát, cau mày lạnh giọng hỏi: "Cô thật sự đồng ý cách xa Vũ Văn?"

"Đồng ý đồng ý." Cô gật đầu như băm tỏi: "Chung tổng ngài yên tâm, tôi tuyệt đối nói được làm được."

Chung Đình Thâm vẫn không tin lắm: "Cô đồng ý vậy tại sao lúc đầu lại muốn lẻn vào phòng Vũ Văn?"

Gương mặt cô cứng đờ sau đó thành khẩn trả lời: "Lúc đó tôi bị ma quỷ sai khiến, không đúng, là bị sắc đẹp làm mờ mắt, nhưng Vũ tiên sinh không hề có hứng thú với tôi, không chút do dự đẩy tôi ra, cũng không xảy ra chuyện gì."

"Cô ở đó một buổi tối." Chung Đình Thâm rõ ràng rất để ý chuyện này, sắc mặt lạnh như băng nhìn cô.

Cô thuận miệng bịa chuyện: "Đêm đó Vũ tiên sinh uống say, rất khó chịu, tôi ở bên cạnh chăm sóc hồi lâu, đến nửa đêm Vũ tiên sinh mới nghỉ ngơi, tôi mệt quá nên ngủ trên sô pha."

Chung Đình Thâm nghi ngờ nhìn cô.

Nếu không phải Vũ Văn bảo anh ta không được làm khó người khác thì anh ta đã chặt người phụ nữ lẻn vào phòng Vũ Văn đêm đó thành tám mảnh rồi.

Anh ta lạnh lùng nói: "Tôi hi vọng cô nói được làm được, nếu không tôi có rất nhiều cách trừng trị cô. Hiện tại tôi muốn cô làm một chuyện khác."

Úc Thược Thược cười hỏi: "Chung tổng có gì dặn dò?"

"Cô là trợ lý của Văn Tuấn Khanh nhỉ."

Cô do dự một lát rồi gật đầu, chuyện này cô không thừa nhận thì đối phương cũng tra được.

"Chuyện tôi muốn cô làm rất đơn giản." Chung Đình Thâm nheo mắt nhìn chằm chằm cô: "Lấy được hắc liệu* của Văn Tuấn Khanh đưa cho tôi."

(*chỉ những chuyện xấu mà nghệ sĩ làm)

Cô giật mình hồi lâu sau mới hỏi: "Nếu như không có hắc liệu?"

"Vậy thì tạo ra vài cái đi." Chung Đình Thâm trào phúng nói: "Người phụ nữ giỏi luồn cúi như cô chắc là không đến nỗi không biết làm sao sao đâu nhỉ?"

Cô cúi đầu bình tĩnh hỏi: "Sau khi thành công thì tôi có lợi gì?"

"Tôi cho cô đến làm việc ở công ty tôi." Chung Đình Thâm thuận miệng nói: "Đãi ngộ khẳng định tốt hơn nhiều so với công việc bây giờ của cô."

Úc Thược Thược ngẩng đầu lên, bày ra thái độ nghiêm túc thương lượng: "Chuyện này không khó, nhưng Chung tổng, tại sao ngài lại phải làm khó Văn Tuấn Khanh?"

"Việc này không cần cô quan tâm."

Cô không bỏ qua, dáng vẻ khó xử nói: "Nhưng nếu sau khi chuyện này thành công, việc tôi làm bị truyền ra ngoài, tôi không thể lăn lộn trong cái vòng này nữa, điều kiện Chung tổng đưa ra quá thấp, không được."

Cô nói như vậy khiến Chung Đình Thâm yên tâm hơn nhiều, bắt bẻ đàm phán giá cả mới phù hợp với tính cách của người phụ nữ bị sắc đẹp che mờ mắt, anh ta cười lạnh nói: "Vậy cô muốn gì?"

"Năm trăm vạn." Úc Thược Thược thuận miệng báo một cái giá: "Số tiền này đối với Chung tổng chỉ như muối bỏ bể, nhưng đối với tôi mà nói lại có thể giúp tôi mua được một căn nhà ờ thành phố B, cho dù không lăn lộn được trong giới nữa tôi cũng có thể tìm công việc khác sống tạm."

Chung Đình Thâm nheo mắt nhìn cô: "Lòng tham không nhỏ."

Cô cười cười: "Tôi muốn làm việc cho Chung tổng nói không chừng phải hi sinh bản thân một chút, không đòi nhiều tiền sẽ rất thiệt thòi."

Năm trăm vạn đối với Chung Đình Thâm xác thực không phải con số quá lớn, có lúc bao nuôi một tiểu thịt tươi* còn nhiều hơn, anh ta suy nghĩ một chút rồi đáp ứng: "Được, sau khi thành công tôi sẽ đưa cho cô khoản tiền kia, nhưng cô phải dốc sức nhanh chóng lo liệu xong chuyện."

(*sao nam trẻ trung đẹp trai)

"Được." Cô lập tức đồng ý: "Tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa, nhưng Chung tổng nói đưa tiền cũng không thể nói suông như vậy, dù sao cũng phải để lại thứ gì khiến tôi yên tâm chứ, nếu không tôi làm xong việc rồi, ngài đổi ý không nhận thì sao?"

Sắc mặt Chung Đình thâm rất khó coi: "Cô dám bàn điều kiện với tôi?"

"Không không." Cô lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn nhìn anh ta: "Chính là nhân vật nhỏ như tôi trước khi không cầm được tiền sẽ cảm thấy cái gì cũng không vững lòng, một khi không vững lòng nói không chừng lại ảnh hưởng đến hiệu xuất là việc, cho nên Chung tổng phải cho tôi chút thuốc an thần mới được."

Gương mặt Chung Đình Thâm ghét bỏ, ra hiệu người đàn ông đeo kính bên cạnh nói chuyện với cô.

Kết quả của việc giằng co là cô biết được chính xác thông tin cá nhân của người đàn ông đeo kính, nếu như quỵt tiền sẽ lập tức đến tìm anh ta làm ầm ĩ.

Úc Thược Thược "hài lòng" rời đi.

Người đàn ông đeo kính tên Hứa Thắng mang vẻ mặt khó coi nhìn Úc Thược Thược rời đi, cúi đầu hỏi: "Chung tổng, người này đáng tin không?"

"À." Chung Đình Thâm cười lạnh: "Người chết cũng muốn đòi tiền thì có gì đáng tin, đối với người như vậy cậu chỉ cần cho cô ta chút tiền thì đến mẹ ruột cô ta cũng có thể bán đi huống chi là Văn Tuấn khanh."

Hứa Thắng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng nhìn ông chủ kiên quyết như thế cũng không nói gì nữa.

**

Sau một hồi dằn vặt Úc Thược Thược cũng mất luôn ý muốn đi siêu thị, trở về ký túc, móc ra bút ghi âm dùng để làm việc rồi ấn nút tạm dừng.

Cô mở máy tính ra lưu lại bản ghi âm, sau khi lưu trữ xong liền ngồi ngây ngốc một lúc lâu rồi lại mở phần mềm chỉnh sửa ảnh ra.

Hai ngày gần đây cô không nhận được việc gì, bức ảnh chỉnh sửa gần đây vẫn là của Văn Tuấn Khanh, trong ảnh là dáng vẻ cậu ấy cười vô cùng sạch sẽ ôn nhu.

Cô nhìn nhìn một lát cũng cười theo sau đó lẩm bẩm: "Tiểu thụ à, anh yên tâm tôi nhất định sẽ thay tiểu công bảo vệ anh thật tốt."

Là fan CP* sao có thể không ra sức vì sự nghiệp của công thụ.

(Fan couple: Chỉ những người thích gán ghép người mà họ thích với nhau)

Lật đổ phản diện, ai ai cũng có trách nhiệm.

**

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày chương trình tống nghệ của Văn Tuấn Khanh phát sóng.

Nick Weibo của giải trí Hoàng Vũ phối hợp tuyên truyền chương trình tống nghệ của người mới, trong tay chị Tần có vài nghệ sĩ tuyến một, tuyến hai*, đối với người mới luôn giữ thái độ nuôi thả, phải nhìn thấy kết quả cụ thể mới quyết định hướng tài nguyên của công ty.

(* Những diễn viên tuyến 1 thường là những người có năng lực diễn xuất tốt nhất và có địa vị cao nhất, theo sau là tuyến 2, tuyến 3.. Do đó mà cụm từ "diễn viên tuyến 18" dùng để ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ, nói nôm na là "vô danh tiểu tốt")

Vì thế Úc Thược Thược phấn đấu ở tuyến đầu đã ngồi trước màn hình máy tính từ sớm để xem chương trình, phối hợp với chương trình phát bản thảo và thủy quân dẫn dắt hướng dư luận.