Chương 7: Nguyên chủ mắt mù rồi

Trans+beta: Chanh Dây

Lúc Vũ Văn nói câu này, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, ánh mắt nhìn cô không khác là mấy so với khi nhìn Hàn Ngân Lượng.

Hàn Ngân Lượng bày ra dáng vẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, lắp ba lắp bắp giải thích: "Giáo sư Vũ, em, em chỉ tìm người đến giúp mình chỉnh lại PPT một chút, lần nào thầy cũng ghét bỏ PPT của em quá xấu, em thực sự không biết sửa nên mới mời bạn đến hỗ trợ."

Úc Thược Thược chợt hiểu ra, vẻ mặt như đang nhìn người xa lạ của con bò cày hỏng ruộng kia, một là đối phương không quen biết cô, hoặc là không muốn nhắc đến chuyện cũ, cô dứt khoát phối hợp với Hàn Ngân Lượng cười cười trả lời: "Đúng là đến giúp cậu ấy chỉnh PPT cần dùng để báo cáo một chút."

"Ừ." Trong giọng anh không nghe ra bất cứ cảm xúc gì: "Nếu như sửa xong thì nhanh chóng rời đi, bình thường phòng thực nghiệm không cho phép người ngoài vào."

"Được." Cô gật đầu: "Sắp xong rồi, xin lỗi, làm phiền giáo sư Vũ rồi, PPT chỉ còn hai trang, sau khi làm xong tôi sẽ rời đi."

Vũ Văn quay người rời khỏi phòng công cộng.

Sau khi anh rời đi rốt cuộc Hàn Ngân Lượng cũng có thể thở phào, dáng vẻ như mất cha mất mẹ nhìn cô: "Xong rồi, xong rồi, bị giáo sư Vũ bắt được rồi, rõ ràng thầy ấy bảo hôm nay phải đi công tác, ai ngờ muộn thế này mà vẫn đến phòng thực nghiệm."

Úc Thược Thược có chút mơ hồ.

Cô còn chưa đọc hết tiểu thuyết, không biết Vũ Văn có thân phận gì, cô chỉ nhớ thời điểm nguyên chủ lừa gạt anh có nhắc đến anh chỉ là một tên trí thức nghèo ngoài cái mặt đẹp ra thì chẳng còn gì.

Nhưng xem ra nguyên chủ có sự hiểu lầm lớn đối với vị bạch nguyệt quang này rồi.

Giáo sư B đại cơ mà!

Giáo sư của B đại, trường đại học xếp thứ mười toàn quốc, đây tuyệt đối không phải chức vị mà một tên trí thức nghèo ngoài gương mặt ra không có gì khác có thể làm được.

Xuất phát từ hiếu kỳ, cô nhỏ giọng hỏi: "Giáo sư Vũ của mấy cậu, rất hung dữ sao?"

Hàn Ngân Lượng gãi đầu: "Cũng không phải rất hung dữ.. thực ra con người thầy ấy khá tốt, tiền trợ cấp cho nghiên cứu sinh chúng tôi cao gấp đôi so với các phòng thực nghiệm khác, các bạn học khác đều rất hâm mộ chúng tôi, nhưng yêu cầu của giáo sư Vũ rất nghiêm khắc, chuyện gì mà làm không tốt thầy ấy tuyệt đối sẽ mắng chúng tôi, chỉ dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn chúng tôi, người bị nhìn lập tức thấy vô cùng sợ hãi."

Cô không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, nhờ tới ánh mắt lạnh lẽo làm cô chạy trối chết ngày đó, còn không phải sao, ánh mắt thật đáng sợ.

Hàn Ngân Lượng đứng bên cạnh giục cô: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng làm xong đi, giáo sư Vũ nói đúng, hôm nay do tôi không tốt, không nên tự ý gọi chị gái đến đây, dù đây là khu vực công cộng thì cũng không ổn lắm."

Úc Thược Thược vừa nghe vậy, không trì hoãn nữa mau chóng dựa theo lời cậu ta làm việc, làm xong liền đứng dây vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Làm xong rồi, nhớ nhanh chóng xác nhận đồng thời đánh giá tốt cho tôi nha~"

Hàn Ngân Lượng trải qua một hồi kinh sợ đột nhiên nghe được một câu giống bộ phận chăm sóc khách hàng của một công ty nào đó thì lập tức bật cười: "Chị gái yên tâm, tôi nhớ rồi."

Úc Thược Thược dọn xong đồ, dựa theo tuyến đường lúc đến đây rời đi.

Sau khi cô đi được một lát, Vũ Văn lại tiến vào phòng công cộng, đứng sau lưng Hàn Ngân Lượng nhìn PPT mà đối phương chưa kịp tắt.

Phối màu đen trắng đơn giản ngắn gọn, mặc dù không có màu sắc hoa mỹ nhưng lại có vẻ cực kỳ ngay ngắn dễ nhìn, kiểu chữ cùng quy cách của mỗi trang PPT đều thống nhất, trình bày chỉnh tề, có vài chỗ còn gắn thêm hình chủ đề.

Là một bản PPT báo cáo khiến người ta cảm thấy rất hài lòng.

Sau khi Hàn Ngân Lượng tắt máy tính, anh liền lên tiếng hỏi: "Tại sao lại tìm cô ấy giúp cậu làm PPT?"

Hàn Ngân Lượng cất máy tính xong, lúng túng nói: "Chỉ là tìm bạn đến giúp một chút.."

Mí mắt của Vũ Văn không nhấc lấy một cái: "Nói thật."

Hàn Ngân Lượng hít vào một ngụm khí lạnh, không dám nói dối nữa, thành thành thật thật nói ra: "Bởi vì em không biết trình bày, nghĩ tới lần báo cáo này phải làm trước mặt lãnh đạo nhà trường, khá là quan trọng, em sợ mất mặt nên lên mạng tìm người giúp đỡ, chị gái nhỏ đó làm cực kỳ tốt."

"Ừ." Vũ Văn không mặn không nhạt gật đầu: "Lần sau không cần tìm người khác, số liệu của hạng mục thí nghiệm không nên để người ngoài thấy."

Hàn Ngân Lượng liên tục gật đầu: "Giáo sư Vũ, lần sau em sẽ không như thế nữa."

Vũ Văn quay người rời đi.

Hàn Ngân Lượng một mình ở lại phòng học thu dọn đồ đạc, buông xuống gánh nặng trong lòng, giáo sư Vũ đây là.. tha cho cậu ta, không tính toán sai lầm tìm người ngoài sửa PPT của cậu ta nữa?

Dường như giáo sư Vũ hôm nay dễ nói chuyện một cách khác thường.

**

Úc Thược Thược tự mình ra khỏi B đại, cúi đầu nhìn thời gian sau đó thầm kêu một tiếng hỏng rồi.

Hiện tại đã hơn mười rưỡi, từ nơi này đến trạm tàu điện gần nhất cũng phải mất mười lăm phút, đợi đến khi cô ngồi trên tàu điện đã là mười một giờ rồi, hơn nữa còn không biết có kịp chuyến tàu cuối không.

Cô bất lực thở dài, mở bản đồ tìm kiếm xem còn có xe bus ban đêm không.

Phía sau truyền đến tiếng động cơ nhẹ nhàng, ánh đèn màu trắng của xe ô tô đến gần, vốn dĩ cô không để ý nhưng không ngờ rằng chiếc xe kia lại dừng bên cạnh cô.

Cửa kính xe hạ xuống, Vũ Văn nhìn thẳng phía trước lạnh lùng nói: "Lên xe."

Cô sửng sốt một hồi, từ chối theo bản năng: "Không cần, cảm ơn, tôi đi xe bus về được."

"Xe bus xung quanh đây đều ngừng hoạt động rồi." Vũ Văn vẫn giữ dáng vẻ vô cảm, giọng nói buốt giá giống như lớp băng ở hồ Baikal, mặc dù lạnh nhạt nhưng lại khiến người khác hết sức cảm động: "Nếu tối nay cô xảy ra chuyện gì trên đường về nhà, sẽ liên lụy đến sinh viên của tôi."

Anh nói vậy cô lập tức hiểu rõ, cảm giác quái lạ giảm đi không ít, không ngờ bạch nguyệt quang còn là một giáo sư rất bao che cho sinh viên của mình.

Cô vòng qua đầu xe của đối phương, bình tĩnh mở cửa xe phía sau muốn ngồi vào nhưng Vũ Văn lại nói: "Tôi không phải tài xế của cô."

Cô sờ sờ mũi, nhận mệnh đi tới mở cửa ghế phụ ra. Chẳng phải cô không muốn dây dưa đến bạch nguyệt quang sao, tuy rằng sớm muộn gì nhân vật phản diện số hai cũng lật xe, nhưng không phải một vai nhỏ không có cảm giác tồn tại như cô có thể lật đổ được anh ta, trước khi nam phản diện hai lật xe, bất kỳ ai dù là giới tính nam hay nữ có liên quan đến bạch nguyệt quang đều phải chịu sự trả thù của anh ta.

Vì an toàn tính mạng của mình, cô vẫn nên cúp đuôi làm người, cố gắng rũ sạch quan hệ với bạch nguyệt quang, nhưng không ngờ cô và bạch nguyệt quang lại có "nghiệt duyên" đến vậy.

Cô mở cửa vị trí ghế phụ ra, sau khi đóng cửa xe lập tức sửng sốt.

Trên xe có tận ba màn hình.

Cô nhớ tới bên trong chiếc xe thương vụ của công ty hôm ngồi cùng Văn Tuấn Khanh chỉ có một màn hình thôi.

Cô không tiếng động bắt đầu đánh giá chiếc xe này, bố trí trong xe đơn giản, ghế dưới mông là dùng da thật, cực kỳ mềm mại. Chiếc ghế này dường như được thiết kế riêng, ngồi lên vô cùng thoải mái.

Cô âm thầm liếc nhìn vô lăng xe trong tay bạch nguyệt quang, hô hấp cứng lại, chỉ cảm thấy nguyên chủ mù rồi.

Chữ cái đầu tiên là L, hình con bò quật cường..

Lamborghini.

Giáo viên B đại bây giờ đều giàu như vậy à, cô khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, thình lình nghe thấy có người nói chuyện với mình: "Địa chỉ"

Cô hơi sửng sốt, sau khi hồi phục tinh thần lập tức báo địa chỉ ký túc xá của mình ra.

Vũ Văn mở phần dẫn đường, lái xe về hướng ký túc xá của cô.