Chương 36: Bùng nổ

Tô Lê im bặt, lập tức không cam lòng nói: "Giáo sư Vũ, em có điểm nào không xứng với thầy, em đã nỗ lực học hành nghiên cứu cực khổ, thành tích học tập luôn rất tốt, em cũng đã giao rất nhiều báo cáo luận văn, em, em còn chưa từng có bạn trai, người đầu tiên em thích chính là thấy.."

"Ra ngoài." Vũ Văn không một chút dao động nói: "Tôi đã có người mình thích rồi."

Úc Thược Thược ngớ người.

Đã có người mình thích rồi?

Vậy tại sao còn tìm cô đến diễn kịch nữa chứ.

Giọng nói của Tô Lê lộ ra sự không tin tưởng: "Giáo sư Vũ, đây, không thể như thế được, em chưa từng nhìn thấy có ai ở bên cạnh thầy cả, em không tin là thầy đã có người mình thích rồi đâu-"

Úc Thược Thược nghe thấy tiếng kéo ghế, sau đó Vũ Văn lại nói: "Đi đi, đúng hạn nộp luận văn, tôi sẽ để em tốt nghiệp, sau này đừng trực tiếp đến tìm tôi nữa, nếu có việc thì tìm người hướng dẫn của em."

Tô Lê dường như vừa nhận một đả kích lớn, cứ lặp đi lặp lại: "Không thể nào, điều này, điều này không thể nào xảy ra, giáo sư Vũ, thầy không thể đối xử với em thế này được.."

Cô sờ mũi, không biết trong tình huống như thế này thì bản thân có nên bước vào hay không.

Nhưng rất nhanh cô đã không cần phải do dự nữa, cửa phòng không biết vì sao lại đột nhiên mở ra, Vũ Văn đang đứng ở cửa lạnh lùng nhìn cô.

Úc Thược Thược: "..."

Cô lập tức quả quyết nói: "Tôi vừa mới tới, không nghe thấy gì hết."

Cô vừa nói xong liền đứng sững tại chỗ ngại ngùng, cái này, như thế này chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.

Vũ Văn nhìn cô vài giây rồi quay đầu nói với Tô Lê: "Em về đi."

Tô Lê rõ ràng là đang muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy có người ngoài nên chỉ đành cắn răng rời đi, lúc rời đi cô ta còn khó chịu mà trừng mắt nhìn Úc Thược Thược một cái.

Úc Thược Thược không hiểu tại sao, cô cảm thấy bản thân nằm không cũng trúng đạn, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Vũ Văn cô vẫn chọn không nói gì cả.

Cô đi theo Vũ Văn vào phòng rồi lấy văn kiện ra đưa cho anh, lúc cô đang tình rời đi thì Vũ Văn lại nói: "Chờ tôi, tôi còn một tiếng nữa là xong."

Cô nghĩ ngợi một lát rồi ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, trầm mặc hỏi: "Anh thật sự đã có người trong lòng rồi sao?"

Cả người Vũ Văn lập tức cứng đờ, sau đó lạnh nhạt trả lời: "Có."

Cô lại càng cảm thấy kỳ lạ: "Nếu như anh đã có người mình thích rồi thì nên tìm người đó đến diễn màn kịch nam nữ yêu nhau này với anh chứ, tại sao lại tìm đến tôi?"

Vũ Văn ngồi bên kia, yên lặng gõ bàn phím máy tính, qua một hồi lâu mới nói: "Tôi không biết phải nói sao với cô ấy cả, cô ấy hình như đang hiểu lầm tôi rất nhiều thứ."

Aiya, dưa lớn đây, Vũ Văn có người trong lòng nhưng lại không đi tìm đối phương nhờ diễn kịch, không lẽ những suy đoán của cô đã trở thành sự thật rồi?

Cô vuốt cằm, nghĩ một lúc rồi vẫn không kiềm chế được cái tính bà tám của hủ nữ, nhỏ giọng hỏi: "Cái đó, tôi hỏi anh một chuyện nhé, anh đừng có hiểu lầm, bản thân tôi không hề có bất cứ thành kiến gì về vấn đề xu hướng giới tính đâu."

Anh cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, nhíu mày: "Rốt cuộc là cô muốn hỏi cái gì?"

Cô ho nhẹ một tiếng, đưa tay xoa xoa nắm đấm, dáng vẻ tựa như đang tính đánh một trận lớn, cô suy nghĩ một hồi lâu rồi dùng một giọng nói nhẹ nhàng, không khiến người nghe phản cảm hỏi: "Cái đó, người mà anh thích rốt cuộc là chàng trai nào vậy?"

Cả người Vũ Văn cứng đờ, gương mặt không tự chủ mà giật giật, phải đến một hồi lâu sau anh mới phản ứng lại được, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô cho rằng người tôi thích là đàn ông?"

Úc Thược Thược rất thản nhiên mà gật đầu, "Đúng rồi, thật ra tôi biết là Chung tổng của giải trí Thiên Lai - Chung Đình Thâm cực kỳ yêu thích anh, nhưng anh hình như không có hứng thú gì với anh ta cả, chắc là vì trong trái tim anh đã có người khác ngự trì rồi chứ gì, người đó là ai vậy, có thể nói cho tôi biết một chút không, anh yên tâm tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng anh đâu, tôi sẽ giữ bí mật cho anh."

Vũ Văn trừng mắt nhìn cô, dường như còn có thể mơ hồ nghe thấy được tiếng nghiến răng ken két, khuôn mặt điển trai của anh nay lạnh lùng đến đáng sợ, từ lành lạnh biến thành lạnh đến đông cứng người, "Cô cho rằng người trong lòng tôi là một tên đàn ông?"

Úc Thược Thược đang đắm chìm trong những tưởng tượng của mình, hoàn toàn không chú ý đến tình hình hiện tại, chỉ thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy."

Bạch nguyệt quang trong tiểu thuyết BL, còn là tiểu thuyết BL quốc dân nữa thì việc bạch nguyệt quang thích đàn ông không phải là rất bình thường sao?

Vũ Văn đóng máy tính xách tay lại, tiếng gập máy rất lớn dọa cho Úc Thược Thược một phen hú vía, cô có chút không hiểu anh đây là bị làm sao.

Ngay sau đó, anh không nói thêm gì mà đứng dậy muốn rời khỏi phòng làm việc.

Cô ngạc nhiên đứng lên: "Anh làm sao thế?"

"Không có gì." Anh quay lưng lại với cô, dưới ánh đèn sáng, sắc mặt xanh tái mét của anh vô cùng rõ ràng, nhưng vì anh đứng quay lưng lại nên cô không nhìn thấy, "Tôi đi ra ngoài một lát, cô ở đây chờ tôi."

Cô sờ mũi, cuối cùng cũng phát giác ra được điểm bất thường, bạch nguyệt quang này hình như đang vô cùng tức giận.

Chẳng lẽ có vấn đề gì đó với chàng trai đồng tính mà anh ta thích.

"Nếu như lúc nãy tôi có nói gì sai thì anh cho tôi xin lỗi." Cô nhẹ giọng nói, "Tôi không có ý làm anh tức giận hay xúc phạm gì anh đâu."

Anh đứng ở chỗ cũ, cố gắng bình tĩnh hít thở vài giây rồi quay đầu nhìn cô, gân xanh trên trán dường như vẫn đang giật giật, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: "Tôi không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa."

Úc Thược Thược biết điều mà im lặng, nhìn Vũ Văn đi ra ngoài.

Nhân lúc anh đi ra ngoài cô lấy điện thoại ra bắt đầu làm việc, làn sóng bình luận trên mạng hoạt động rất tốt, ngày mai cô phải đi gặp Văn Tuấn Khanh để bàn về công việc và thù lao.

Tần Nhược Nhiên dường như đã hoàn toàn giao Văn Tuấn Khanh cho cô rồi.

Nhưng mà ngày mai, trước khi đi bàn chuyện công việc cô còn phải giải quyết một số chuyện với Phan Kiệt mà nguyên chủ để lại.

Vũ Văn không đi quá lâu, rất nhanh đã quay lại nói với cô: "Đi thôi."

Cô đứng dậy: "Anh xong việc rồi sao?"

"Xong rồi." Anh nhàn nhạt nói, vẫn luôn quay lưng về phía cô, "Những việc còn lại giao cho Hàn Ngân Lượng."

Cô đi theo sau anh, lúc đi ngang qua phòng nghiên cứu nào đó thì nhìn thấy Hàn Ngân Lương vẫn đang sáng đèn chiến đấu với màn đêm, cô thầm thương cảm cho cậu ta. Cô đi theo Vũ Văn đến bãi đỗ xe rồi ngồi lên xe anh.

Vũ Văn như bùng nổ, cả nửa ngày vẫn không chịu nổ máy, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Chung Đình Thâm lúc còn đi học đã giúp tôi một việc lớn, vậy nên tôi sẽ không tính toán với anh ta chuyện lần này. Nhưng nếu lần sau anh ta còn dám làm ra chuyện gì nữa tôi nhất định sẽ bắt anh ta gánh chịu hậu quả."

Không biết tại sao, Úc Thược Thược cảm thấy Vũ Văn bây giờ đang vô cùng tức giận, cô cảm thấy khó hiểu nhưng cũng nhận thấy được sự khủng hoảng nghiêm trọng, cô tuyệt đối không được nhiều lời vào lúc này nếu không sẽ chọc tức con người đang vô cùng tức giận bên cạnh cô kia mất.

Cô lặng lẽ cúi đầu, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.

May mắn là Vũ Văn cũng không muốn tiếp tục chuyện này, trực tiếp lái xe chuẩn bị về nhà.

Còn Úc Thược Thược lại cảm thấy bản thân là người vô tội, cô chỉ là muốn hóng hớt một chút thôi, giáo sư Vũ không muốn nói thì thôi đi, làm gì mà cứ liên tục tỏa ra khí lạnh vậy, trên xe đã đủ lạnh rồi, anh còn cứ liên tục tỏa ra.

Thật là, lạnh chết người rồi.