Chương 2: Tất lưới

Trans+beta: Chanh Dây

"Văn Văn à, cậu đừng nói nữa, đại ca có lỗi với cậu, tối qua đại ca uống say đến bất tỉnh nhân sự, không biết tên nào lại nhân cơ hội mang cậu đi, sáng nay anh vừa nghe thấy chuyện này, anh, anh thật sự muốn đâm đầu vào tường.."

"Vậy anh đâm đi." Vũ Văn lạnh nhạt nói: "Em không sao."

Anh cúp điện thoại, xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, vén chăn lên nhìn một chút sau đó bình tĩnh thả chăn xuống, đứng dậy rời giường.

Nhưng vừa mới đi được hai bước, dưới chân liền truyền đến cảm giác mềm mại không giống với thảm lông cừu, mặt anh không đổi sắc nhìn xuống..

Một đôi tất lưới của phụ nữ bị anh giẫm dưới chân, từ hình dáng có thể thấy được đã sử dụng qua, đồng thời có khả năng còn tản ra loại mùi không được ổn cho lắm, gần giống với mùi của bụi đất.

Vũ Văn lạnh nhạt rời mắt, sau khi vào phòng tắm thu thập ổn thỏa liền trực tiếp ra khỏi phòng.

**

Úc Ngọc thông qua vân tay mở khóa tìm được hầu như tất cả thông tin cá nhân của nguyên chủ, nhưng ngoài ý muốn là không hề có phương thức liên lạc của người nhà.

Trong nguyên văn Úc Thược Thược chỉ là một nữ phụ ngoài lề, tác giả không miêu tả quá nhiều thân thế của nữ phụ, lẽ nào Úc Thược Thược là cô nhi?

Cô cười khổ, lần này tiếp nhận toàn bộ cuộc sống của Úc Thược Thược, từ nay về sau, Úc Ngọc cô chính là Úc Thược Thược.

Úc Thược Thược vừa mới "nhậm chức" tìm được số điện thoại của tiểu thụ từ trong điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng ma sát chốc lát sau đó vẫn bấm số, trên màn hình lập lòe ba chữ Văn Tuấn Khanh.

Điện thoại rất nhanh đã thông, giọng nói ôn hòa xuyên qua di động truyền tới tai cô: "Úc Thược Thược, có chuyện gì?"

Cô hơi dừng lại, thử thăm dò hỏi: "Văn tiên sinh, bây giờ anh đang ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Văn Tuấn Khanh phát ra tiếng cười khẽ: "Sao bỗng nhiên cô lại gọi tôi là Văn tiên sinh khách sáo như vậy, tôi ở tầng năm công ty luyện nhảy, sau khi cô đến cứ trực tiếp đến phòng tập nhảy tìm tôi là được."

Úc Thược Thược trầm ngâm, nghĩ đến chức danh trợ lý của mình: "Có cần tôi mang thứ gì đến không?"

"Không." Văn Tuấn Khanh ôn hòa nói: "Cô đi thẳng tới công ty là được."

Cô cúp điện thoại, tìm đường đi tới công ty giải trí Hoàng Vũ.

Giải trí Hoàng Vũ là công ty quản lý số một số hai trong giới, dưới trướng có hai ba siêu sao quốc tế, hơn mười vị Ảnh Đế Ảnh Hậu, lưu lượng tiểu sinh nhiều vô số, là một công ty lớn có tài nguyên phong phú và rất có tiếng nói trong ngành.

Tiểu thụ Văn Tuấn Khanh thông qua kỳ sát hạch chương trình tuyển tú mà giải trí Hoàng Vũ tổ chức, thành công trở thành nghệ sĩ mới của công ty. Chính sách của giải trí Hoàng Vũ đối với kiểu nghệ sĩ mới ký hợp đồng như Văn Tuấn Khanh rất công bằng, nhưng cũng rất vô tình, bọn họ sẽ thống nhất cho mỗi một nghệ sĩ mới hai cơ hội, nếu như có thể nổi lên nhờ chương trình tống nghệ mà bọn họ sắp xếp hoặc là có chút tiếng tăm thì công ty sẽ phân cho tài nguyên trọng điểm.

Nếu không nắm bắt được cơ hội vậy cũng không cần hi vọng công ty chủ động sắp xếp cho tài nguyên gì nữa.

Cạnh tranh rất khốc liệt, mỗi một nghệ sĩ mới của Hoàng Vũ vì có thể nổi tiếng đều vắt hết óc mình.

Văn Tuấn Khanh cũng là một trong số đó, anh ta vừa mới ký kết với giải trí Hoàng Vũ không lâu, hiện tại vẫn đang trong kỳ huấn luyện, sau khi kết thúc đào tạo sẽ nghênh đón thông báo đầu tiên của mình.

Úc Thược Thược dựa theo số phòng mà Văn Tuấn Khanh nói tìm được phòng tập nhảy, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đang ngồi bên cạnh cửa sổ nghỉ ngơi.

Lông mi thật dài che mất ý cười như có như không, ánh mắt cậu ấy ôn hòa nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời phác họa lên đường nét ngũ quan xinh đẹp, nhã nhặn tuấn tú, ôn nhuận như ngọc.

Là vẻ ngoài chỉ cần liếc mắt đã khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Tiểu thụ nhà cô, Văn Tuấn Khanh, thật đáng yêu.

AAA, tiểu thụ mà cô thích đáng yêu quá đi mất, khó trách mới gặp lần đầu tiên đã bị tên ngạo kiều công kia xem trọng.

Úc Thược Thược si ngốc vài giây, mãi cho đến khi Văn Tuấn Khanh quay đầu nhìn cô: "Sao lại đứng bất động ở cửa vậy? Tôi hẹn phòng tập này trước rồi, cô vào đi."

Cô đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Văn Tuấn Khanh, hít sâu một hơi, thẳng thắn nói: "Xin lỗi, tôi chưa hoàn thành chuyện tối qua anh giao cho tôi."

"Hả?" Cậu ấy dường như không hề bất ngờ, mỉm cười nhìn cô: "Cô nói tiếp đi."

Cô nhắm mắt lại, đè dây thần kinh xấu hổ của mình xuống, nhanh chóng nói: "Tối qua tôi bị quỷ ám, sau khi mang đối phương đến khách sạn lại cùng anh ta ngủ một đêm, những chuyện không nên xảy ra đều đã xảy ra rồi, thật sự có lỗi với sự tin tưởng của anh, tôi sẽ chủ động từ chức, sẽ không gây phiền phức cho anh."

Văn Tuấn Khanh nhắm mắt trong chốc lát sau đó mở mắt ra mỉm cười nói: "Cô không cần gấp gáp từ chức, tôi hỏi cô, Vũ Văn có vì chuyện này mà đến tìm cô tính sổ không?

Cô lắc đầu:" Trước mắt thì chưa. "

" Vậy thì tốt. "Cậu ấy vỗ vỗ vai an ủi cô:" Cô yên tâm không cần từ chức, chuyện này sẽ không gây ra phiền toái gì. Sau khi xảy ra loại chuyện này, nếu như đối phương không tính sổ ngay lập tức thì thông thường sau này cũng sẽ không lật lại chuyện cũ, không cần lo lắng. "

Cô ngây người một lát rồi vội vàng nói:" Nhưng mà, tôi thấy có lỗi với sự tín nhiệm cùng dặn dò của anh, không làm tối chuyện, không thích hợp tiếp tục làm trợ lý của anh. "

" Không có gì. "Trên mặt Văn Tuấn Khanh mang theo một tia đau khổ:" Cô có thể thẳng thắn nói với tôi chuyện này đã là tốt lắm rồi, là người thì đều sẽ phạm sai lầm, nhưng sau này có khả năng sẽ nhận được cơ hội tha thứ và sửa đổi, hiện tại tôi cho cô cơ hội, hy vọng cô có thể tiếp tục làm trợ lý của tôi. "

" Tại sao? "Úc Thược Thược có chút không hiểu:" Tại sao anh vẫn đồng ý để tôi làm trợ lý, anh không sợ sau này tôi sẽ phạm phải sai lầm nào đó mà làm tổn hại đến anh sao? "

Tiểu thụ sao có thể không nghiêm túc thận trọng bảo vệ chính mình.

" Rất đơn giản. "Văn Tuấn Khanh híp mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, da thịt trắng nõn trong suốt, anh ta nhẹ giọng nói:" Vì trợ lý trước kia so với cô còn quá đáng hơn. "

" Cái gì? "Úc Thược Thược kinh ngạc:" Anh ta đã làm gì? "

" Giới thiệu tôi.. cho một người có tiền, kẻ có tiền kia bỏ tiền ra để tìm đồ chơi. "Giọng nói của cậu rất thấp:" Tôi từ chối, nhưng dường như bị đối phương ghi thù. Tôi phản ánh lại với công ty về vấn đề của trợ lý kia, thế nhưng công ty không hề đuổi việc anh ta, chỉ chuyển anh ta cho người khác, còn nhắc nhở tôi không được nói lung tung. "

Úc Thược Thược kinh hãi, cô thấy rất tò mò vì sao lúc đầu tại sao nam phản diện số hai quen biết Văn Tuấn Khanh đồng thời sao lại bị từ chối, thì ra là vậy, là do trợ lý trước kia của Văn Tuấn Khanh giở trò quỷ.

Thật ghê tởm, cô cực kỳ tức giận, tên đầu heo kia lại giới thiệu tiểu thụ tốt đẹp như vậy cho tên nam hai vừa nhỏ nhen vừa thù dai, thành công chọc phải tên phản diện lớn nhất của quyển sách này.

" Cho nên. "Cậu ấy quay đầu, mỉm cười nhìn cô:" So với anh ta, tôi cảm thấy cô đã rất tốt rồi, ít nhất thì cô làm trợ lý của tôi nhiều ngày như vậy rồi mà không hề làm hại tôi, lần đầu phạm sai lầm còn chủ động thừa nhận, tôi đồng ý cho cô thêm một cơ hội, tôi tin tưởng người chủ động thừa nhận sai lầm của mình, bản tính nhất định xấu."