Chương 14: Hương liệu nhân tạo

Trans+beta: Chanh Dây

Phó đạo diễn kiêm quản lý sinh hoạt, thư ký trường quay kiêm nhân viên trù tính, trước đó thời điểm quá bận còn kêu cô đến giúp đập bảng phân cảnh.

Vào đoàn phim ba ngày cô hoàn toàn không cảm nhận được cảnh tượng nghệ sĩ bận rộn quay phim còn trợ lý thì buồn chán ngồi lướt điện thoại.

Có điều khiến cô vui mừng là bầu không khí trong đoàn phim rất tốt.

Có lẽ mọi người đều là người mới không có quan hệ, không có nhiệt độ nên không khí trong đoàn rất hòa hợp, không có tình cảnh chơi chiêu, kênh kiệu gây khó dễ cho người khác.

Đạo diễn nhìn như mới tốt nghiệp nhưng có vẻ rất hiểu biết về biểu diễn, yêu cầu rất cao với kỹ năng diễn xuất của diễn viên, thường sẽ để nam nữ chính tiến vào trạng thái, trong phạm vi có thể thì tận lực muốn đã tốt còn phải tốt hơn, lúc quay phim cực kỳ nghiêm túc, quay xong lại thích tán gẫu pha trò, dẫn dắt không khí đoàn phim.

Nếu như thật sự muốn soi mói thì chính là hoàn cảnh gian khổ, cơm nước khó ăn.

Vào lúc ăn cơm trưa, thư ký trường quay Lưu Y Quỳnh ngồi bên cạnh cô gương mặt đau khổ nói: "Cơm này thật là khó ăn, không có tý chất béo nào, thịt còn chưa khử hết mùi tanh, quả thực là khó lòng nuốt nổi khiến hôm qua tôi đã ăn hết Laoganma* mà mình mang theo rồi."

(*老干妈: Tên một loại dầu ớt nổi tiếng ở Trung Quốc)

Cô vô cùng tán đồng: "Đúng là rất khó ăn, chẳng có chút mùi vị nào."

Bọn họ ở trong vùng núi phía tây nam, địa điểm quay chụp thường ngày là trên núi, cơm nước đều nhờ thôn dân địa phương làm xong sau đó đưa đến.

Nguyên liệu nấu ăn rất tươi mới nhưng tay nghề nấu nướng thực sự không dám khen tặng.

Thôn dân địa phương tôn kính tự nhiên, cảm thấy phải tôn trọng hương vị nguyên bản của đồ ăn, rau xanh các loại luộc một hồi rồi cho thêm chút muối, thịt cũng như vậy chỉ luộc sau đó cho thêm muối, rau xanh nhạt nhẽo vô vị không nói, vừa cắn một miếng thịt đều cảm thấy được mùi tanh.

Trời mới biết là đám người bọn họ cực kỳ thích loại hương liệu nhân tạo kia, quả thực ăn không quen những thứ này.

Úc Thược Thược đã ăn ba ngày rồi, cũng không thể chịu nổi nữa vì thế suy nghĩ một hồi sau đó nhẹ nhàng hỏi Lưu Y Quỳnh: "Cô xem hôm nay có thể kết thúc sớm không?"

Lưu Y Quỳnh nghĩ nghĩ: "Chắc là có thể, nghe nói tối nay có mưa cộng thêm ba ngày này mọi người đều rất mệt, đạo diễn muốn hôm nay để chúng ta về sớm một chút."

"Tốt lắm." Cô gật đầu: "Tôi quyết định sau khi trở về sẽ kiếm chút nguyên liệu tự mình nấu cơm."

Hai mắt Lưu Y Quỳnh sáng lên: "Cô còn biết nấu cơm?"

"Biết một chút thôi." Cô khiêm tốn nói: "Nghe đến tên của nơi này tôi cảm thấy đồ ăn có khả năng sẽ không ngon lắm nên mang theo chút gia vị đến."

Lưu Y Quỳnh vội vàng nói: "Hiện tại gia vị chính là mạng của tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ đốc thúc đạo diễn về sớm chút, cô phải làm nhiều chút nhé, làm cả phần của tôi nữa, còn đạo diễn hay gì đó, đừng có để ý làm gì."

Cô cười cười.

Lưu Y Quỳnh không nói thì cô cũng sẽ làm nhiều một chút.

Trước khi tới đây cô đã hỏi han kinh nghiệm từ chỗ chị Tần, quản lý của diễn viên chính đến tham ban sẽ mang theo chút quà đến cho đoàn phim, nếu như quản lý không đến thì trợ lý sẽ sắp xếp chuyện này, tranh thủ giành thiện cảm của người trong đoàn.

Toàn bộ đoàn phim không tính diễn viên quần chúng và nhân viên hậu kỳ còn chưa tới thì có khoảng hơn hai mươi người, số lượng không nhiều, cô nhờ thôn dân địa phương xử lý nguyên liệu chắc là có thể làm được.

Có đồ ăn ngon làm động lực, buổi chiều thư ký trường quay làm việc đặc biệt chịu khó, hơn nữa đạo diễn và diễn viên cũng ra sức, ba giờ chiều hôm đó đã kết thúc công việc.

Sau khi hoàn thành công việc Lưu Y Quỳnh đến gần cô: "Tôi bảo phó đạo diễn đi chào hỏi thôn dân để họ xử lý mấy nguyên liệu khó làm."

Úc Thược Thược cười nói: "Cô như thế này khiến tôi áp lực ghê, nếu nấu không ngon thì làm sao bây giờ."

"Không sao." Không biết từ lúc nào Văn Tuấn Khanh đã ló ra từ sau lưng cô yếu ớt nói: "Chỉ cần để tôi ngửi thấy mùi quế hồi linh tinh thôi thì đậu phụ rau xanh cũng là mỹ vị nhân gian, huống chi tài nấu nướng của cô, tôi đã biết."

Cô bật cười: "Sao mà anh cũng vậy hả, phong độ khí chất đã nói đâu rồi?"

Văn Tuấn Khanh thở dài: "Đứng trước đồ ăn ngon mấy thứ đó tính là gì."

**

Sau khi xuống núi đạo diễn và những người khác trong đoàn nghe nói có người chủ động muốn nấu cơm thì đều bày tỏ vô cùng hứng thú và cảm kích, thậm chí mấy người Lưu Y Quỳnh còn đến giúp đỡ.

Cô đơn giản giải thích một chút sau đó mang theo Lưu Y Quỳnh và Thi Thiến đóng vai nữ số bốn tới nhà bếp.

Trong phòng bếp đã bày sẵn nguyên liệu thôn dân chuẩn bị, chú Trương phụ trách chuẩn bị nguyên liệu cho bọn họ nói: "Đều để trên bàn cho mấy cô rồi, tôi còn phải đi nấu cơm cho một đoàn khác nên không giúp được, đoàn người kia hình như muốn ở lại đây tối nay."

"Vâng, vất vả cho chú rồi." Úc Thược Thược cười nói.

Tới đây được vài ngày bọn họ cũng nghe nói quanh đây còn có một đoàn đội nghiên cứu vật lý thiên văn, vài tháng lại đến một lần, sau khi đến có khi cùng sẽ ở nhờ trong thôn.

Khi bọn họ đến đây đã nghe thôn dân nói đội nghiên cứu cũng tới nhưng mấy ngày nay bọn họ đi sớm về tối nên không hề đυ.ng mặt.

Cô nghe chú Trương nói, cảm thấy hôm nay chắc sẽ được gặp, hơi do dự một chút rồi quyết định làm nhiều hơn chút.

Dù sao ăn canh suông nhạt nhẽo vài ngày lại ngửi thấy mùi cơm nước bình thường đại khái sẽ không nhịn được muốn tới ăn một chút.

Cô lấy ra túi gia vị của mình bắt đầu nấu cơm.

Cân nhắc đến số lượng người, cô không làm mấy món tinh xảo gì đó, trực tiếp hầm một bát thịt lợn cải trắng, xào đậu đũa, lại xào thêm một đĩa trứng cà chua.

Tuy rằng đơn giản nhưng nguyên liệu nấu ăn tươi mới, nguyên liệu thuần tự nhiên phối hợp với gia vị thích hợp, mùi thơm lâu ngày không gặp khiến không ít người xung quanh theo bản năng nuốt nước miếng, trên mặt chỉ thiếu hai chữ muốn ăn mà thôi.

"Oa thơm quá." Ngoài cửa sổ truyền đến giọng nam quen thuộc, Úc Thược Thược vừa đảo thức ăn vừa suy nghĩ xem rốt cuộc cô đã nghe được ở đâu.

"Thơm quá, ai da thơm quá đi!" Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên, hơn nữa càng ngày càng gần.

Câu tiếp theo chính là: "Trứng xào cà chua, lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi trứng xào cà chua thơm như vậy đấy!"

Chủ nhân của giọng nói dường như đứng ở ngay cửa ra vào, cách bọn họ rất gần.

Úc Thược Thược theo bản năng quay đầu lại, thấy được người quen: "Hàn Ngân Lượng."

"A, chị gái nhỏ." Hàn Ngân Lượng vui mừng nhìn cô: "Thì ra là chị gái nhỏ cũng ở đây, còn biết nấu cơm, còn nấu ngon như vậy!"

Úc Thược Thược: "..."

Tại sao cô chỉ đọc được ba chữ "muốn ăn chực" từ mấy lời tán thưởng liên tiếp này nhỉ.

Cậu trai à, ánh mắt và dáng vẻ không ngừng nuốt nước miếng của cậu đã sớm làm lộ suy nghĩ thật của cậu rồi.

Cô trầm mặc một lát: "Đoàn đội nghiên cứu vật lý thiên văn kia.."

"A, chính là giáo sư Vũ lãnh đạo, là phòng thực nghiệm của chúng tôi." Hàn Ngân Lượng nói: "Giáo sư Vũ làm một kính thiên văn vô tuyến mặt cầu rất lớn ở gần đây, cách mấy tháng chúng tôi lại đến quan sát ghi chép số liệu, lần này giáo sư cũng tới."

Giáo sư Vũ cũng tới..

Phiên dịch ra là.. Vũ Văn cũng tới.

Tuy rằng nhân vật phản diện cảnh cáo cô cách xa bạch nguyệt quang nhưng dường như cô thấy mình cùng bạch nguyệt quang cực kỳ có duyên.

Ở nơi thâm sơn cùng cốc này còn có thể gặp được bạn cũ.

"Được rồi." Cô bình tĩnh trả lời, gặp thì gặp đi, cô tin rằng nơi nghèo nàn hẻo lánh xa thành phố như vậy, có tin tức gì cũng không nhất định sẽ truyền tới tai nhân vật phản diện.

"Vì thế.." Hàn Ngân Lượng xoa xoa tay, cười nịnh nọt: "Cái đó, chị gái nhỏ à.."

"Hàn Ngân Lượng." Ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc.